Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 566: Mười hai lão tổ!

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Cả tòa Ma Hoàng thành bỗng nhiên dâng lên từng đạo từng đạo khí tức cường đại đến làm cho người phải sợ hãi!

Sau đó, những khí tức kinh khủng này, tất cả đều hướng tới phương hướng phòng đấu giá Vạn Tượng lao vùn vụt mà đến!

Cường giả cảnh giới Trùng Tiêu của toàn bộ Ma Hoàng thành gần như đã được điều động toàn bộ!

Trong lúc nhất thời, thiên địa biến sắc!

Xoạt xoạt xoạt xoạt!

Xung quanh bên cạnh Ma Hoàng Thác Bạt Hạo Thiên đột nhiên xuất hiện bốn ông lão, giống như trống không đột nhiên xuất hiện.

Chẳng mấy chốc, phía dưới lập tức đã có người kinh hô lên:

"Mau nhìn! Đó hình như là bốn vị Đại Tế Ti đại nhân tôn quý!"

"Còn có bên kia, chắc là ba đại khách khanh của phủ Hách Liên tướng quân!"

"Bốn đại trưởng lão của thương hội A Lí cũng tới!"

"Ma Thần ơi...! Trọn vẹn mười hai vị cảnh giới Trùng Tiêu lão tổ!"

"Đội hình bực này, người bình thường chỉ sợ là tám đời cũng không gặp được một lần a?"

...

Vào lúc này, cả tòa Ma Hoàng thành đã triệt để sôi trào.

Xung quanh phòng đấu giá Vạn Tượng, sớm đã bị vây đến chật như thể nước chảy cũng không lọt, thậm chí gnay cả ở trên nóc nhà bên ngoài mấy chục dặm đều có đầy người đứng trên đó.

Mà bốn vị Đại Tế ti của Ma Hoàng cung, ba đại khách khanh của phủ Hách Liên tướng quân cùng với bốn đại trưởng lão của thương hội A Lí.

Những người này đều là cường giả đứng đầu ở Ma giới, bình thường muốn gặp bất kỳ một vị nào trong đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Bây giờ, vậy mà toàn bộ đều xuất hiện ở đây!

"Tiểu tử kia đến cùng là có lai lịch gì? Vậy mà có thể để mười một vị cường giả cấp bậc lão tổ cùng một lúc xuất hiện ở đây, tính cả Ma Hoàng đại nhân nữa là có tới mười hai vị cường giả cấp bậc lão tổ!"

"Nghe mọi người nói thì người này đầu tiên là gϊếŧ Tam công tử của phủ Hách Liên tướng quân, sau đó lại gϊếŧ Thập Bát hoàng tử, một kiếm chém chết Hách Liên Thiết Thụ tướng quân, thực lực mạng không tưởng nổi!"

"Vừa rồi ngay cả Ma Hoàng đại nhân ra tay cũng bị một quyền của hắn bức lui nữa nha!"

"Hừ! Cho dù hắn mạnh hơn nữa thì ở trước mắt đội hình cường đại này, chẳng lẽ còn có thể nghịch thiên được nữa hay sao?"

...

Mọi người vây xem, thi nhau nghị luận.

Lúc này, Ma Hoàng Thác Bạt Hạo Thiên chậm rãi đi lên phía trước, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý, nói:

"Tu vi các hạ kinh người, bản hoàng rất bội phục!"

"Chỉ cần các hạ tự nguyện cầm tù trăm năm, đồng thời giao ra toàn bộ công pháp và võ kỹ tu luyện, bản hoàng có thể làm chủ tha cho ngươi khỏi chết! Như thế nào?"

Nói đến đây, trong đôi mắt của Thác Bạt Hạo Thiên lộ ra một vệt vô cùng nóng.

Hóa ra hắn đã phát hiện, tu vi bản thân Diệp Trần cũng không cao, thâm chí còn kém hơn hắn rất nhiều, thế nhưng công pháp và võ kỹ mà hắn sử dụng thực sự quá cường đại, trong lòng tự nhiên có ý niệm hi vọng có được.

Hắn tin tưởng, nếu để cho hắn đạt được công pháp võ kỹ của đối phương thì thực lực chắc chắn có thể đột nhiên tăng mạnh!

"Khặc khặc!"

Còn chưa đợi Diệp Trần mở miệng thì một vị bên trong bốn đại trưởng lão của thương hội A Lí lại mở miệng ngay sau đó, vậy mà đối với Ma Hoàng gọi thẳng tên ra:

"Thác Bạt Hạo Thiên, chỗ tốt cũng không thể để cho Ma Hoàng cung các ngươi độc chiếm được!"

"Tiểu tử, nếu ngươi giao ra thanh tử kiếm trong tay ngươi, A Lý Giang ta cũng sẵn lòng bảo đảm một mạng của ngươi!"

A Lý Giang này vừa mới nói xong thì ba đại khách khanh của phủ Hách Liên tướng quân cũng mở miệng nói theo:

"Vậy phủ Hách Liên tướng quân chúng ta muốn Luyện Thể thuật của ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao ra, ân oán của ngươi với Hách Liên tướng quân cũng có thể xóa bỏ!"

Ba phương thế lực vậy mà xem Diệp Trần giống như con cá đang nằm trên thớt, bắt đầu tùy ý so khúc chia cắt.

"Các ngươi nói đủ chưa?"

Diệp Trần bỗng nhiên mở miệng, vẻ mặt lộ ra vệt trào phóng nồng đậm, quét trên người mười hai tên cường giả này một lần mới chậm rãi mở miệng nói:

"Chỉ bằng đám rác rưởi như các ngươi cũng muốn đánh chủ ý tới công pháp và pháp bảo của ta?"

"Cho các ngươi hai lựa chọn, hoặc là tự mình cút đi, hoặc là, chết!"

Oanh!

Lời nói này của Diệp Trần vừa mới ra khỏi miệng, không chỉ mười hai đại cự đầu tất cả đều ngây ra như phỗng, mọi người phía dưới cũng hoàn toàn yên tĩnh.

Tất cả mọi người cũng là không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía đạo thân ảnh gầy yếu kia, giống như đang nhìn một thằng điên.

"Ha ha ha!"

Ma Hoàng Thác Bạt Hạo Thiên bỗng nhiên cười lên ha hả:

"Tiểu tử! Bản hoàng bây giờ đã bắt đầu có chút bội phục ngươi!"

"Mười hai người chúng ta cùng nhau chính là cảnh giới Thông Thiên cũng chưa chắc không có lực đánh một trận!"

"Ngươi có tài đức gì vậy mà mở miệng nói ra lời nói điên cuồng như vậy?"

Cảnh giới Thông Thiên của Ma tộc thì tương đương với cảnh giới Hóa Thần của Nhân tộc, chính là ở Tu Chân giới mênh mông cũng là nhân vật hùng cứ một phương.

"Ma Hoàng đại nhân cần gì phải nói nhảm với hắn? chúng ta cùng nhau bắt hắn lại, sau đó dùng Phệ Hồn thuật từ từ khảo vấn, ta cũng không tin ép hỏi không tra pháp môn thần thông của hắn?"

Một trong ba vị đại khách khanh của phủ Hách Liên tướng quân một mặt cười gian nói.

"Không sai! thương hội A Lí chúng ta cũng đồng ý làm như thế, tuy nhiên trước đó cần phải nói, thanh tử kiếm kia của hắn phải thuộc về thương hội A Lí chúng ta, cái khác hai nhà các ngươi tùy ý!"

A Lý Giang của thương hội A Lí mở miệng nói thêm lần nữa.

Diệp Trần cười lạnh,

"Muốn Tử Quỳnh Kiếm của ta? Vây ngươi phải hỏi trước nó có đáp ứng hay không!"

Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp một kiếm hướng bốn đại trưởng lão của thương hội A Lí chém đi qua!

Oanh!

Một đạo kiếm mang màu tím dài tới vào trăm mét, phóng lên tận trời ở trên trời cao xét qua một đạo vòng cung đẹp mắt.

"Đến hay lắm!"

A Lý Giang hét lớn một tiếng, bàn tay lật một cái, "Xì xì xì!"

Sau một khắc, trong lòng bàn tay của hắn đã xuất hiện một cái huyết sắc trường mâu, tỏa ra một cỗ mùi máu tanh khó mà hình dung, hướng kiếm mang màu tím trên không trung nghênh đón tiếp lấy.

Oanh!

Kiếm mang màu tím cùng huyết sắc trường mâu va chạm vào nhau, huyết sắc trường mâu trong nháy mắt bị kiếm mang màu tím thôn phệ!

"Cái gì!"

Sắc mặt của A Lý Giang lập tức đại biến, lập tức hướng về phía ba đại trưởng lão khác quát lớn một tiếng, "Cùng nhau ra tay!"

Ba đại trưởng lão còn lại không dám do dự, lập tức thi nhau thi triển ra thần thông của riêng mình, cũng nghênh đón tiếp lấy.

Ầm ầm!

Bốn người cùng nhau, thực lực tăng lên gấp bội, cuối cùng chặn lại được một kiếm này.

A Lý Giang cười ha ha một tiếng, "Chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi!"

"Ừm? Không đúng!"

Bốn người A Lý Giang đang muốn phản kích thì lại phát hiện phía trước sớm đã không có thân ảnh của Diệp Trần thì lập tức ý thức được tình huống có chút không đúng, "Không ổn! Hóa ra mục tiêu chân chính của hắn là ba đại khách khanh của phủ Hách Liên tướng quân!"

Mấy người A Lý Giang cuối cùng cũng phản ứng lại, đáng tiếc Diệp Trần bây giờ sớm đã gϊếŧ tới trước mặt ba đại khách khanh của phủ Hách Liên tướng quân:

"Chết!"

Diệp Trần tung ra một quyền.

Ầm ầm!

Quyền kình mênh mông, trực tiếp đánh nổ không khí, tốc độ càng là nhanh tới đáng sợ!

Ba đại khách khanh của phủ Hách Liên tướng quân kia rõ ràng không nghĩ tới, Diệp Trần vậy mà lại đột nhiên ra tay với bọn họ, tên khách khanh cầm đầu kia căn bản không kịp phản ứng thì đã bị một quyền của Diệp Trần đánh nổ tung!

Oanh!

Diệp Trần đắc thế không tha người lại liên tiếp tung ra hai quyền.

Lúc này, hai gã khách khanh của phủ Hách Liên tướng quân còn lại cuối cùng cũng kịp phản ứng, ngay lập tức nhanh chóng lùi lại động thời thi nhau tế ra pháp bảo phòng ngự để ngăn cản.

Ầm!

Ầm!

Cuối cùng hai người tuy rằng miễn cưỡng đỡ được một quyền này của Diệp Trần, nhưng cũng thi nhau phun ra một ngụm máu tươi, đã bị trọng thương.

Mọi người ở phía dưới thấy cảnh tượng này thì lập tức thi nhau xôn xao không ngừng.

Hoá ra, vừa rồi Diệp Trần tấn công bốn đại trưởng lão của thương hội A Lí là giả, thật ra mục tiêu chính của hắn lại là ba đại khách khanh của phủ Hách Liên tướng quân.

Trong ba phương thế lực lấy thực lực của Ma Hoàng cung là mạnh nhất, thương hội A Lí là thứ hai, phủ Hách Liên tướng quân là yếu nhất!

Tự nhiên là chọn quả hồng mềm mà nắm trước a!

Đáng thương cho ba đại khách khanh của phủ Hách Liên tướng quân kia, căn bản không có nghĩ tới, Diệp Trần sẽ đột nhiên hạ sát thủ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng vậy mà suýt chút nữa thì bị Diệp Trần diệt sạch!

P/S: Ta thích nào...chương thứ 8 nhé, cầu kim phiếu a....