Đêm khuya, ở bên ngoài biệt thự của Tào gia ở Vân Châu xuất hiện hơn mời bóng người, hơn nữa khí thế của những bóng người này đều không yếu, hiển nhiên đều là cao thủ võ đạo.
"Đừng chủ đại nhân, đối phó chỉ là một cái gia tộc nhị lưu ở Hoa Hạ mà thôi, có cần phải xuất động nhiều anh em như vậy không?"
Một bóng người trong đó bỗng nhiên nhở giọng mở miệng nói.
"Hừ!"
Người cầm đầu trong số những bóng người này lập tức hừ lạnh một tiếng, nói:
"Cấp trên truyền tin tức đến, quân đội Hoa Hạ dường như sắp có hành động, ra lệnh cho chúng ta ngày mai lập tức rời khỏi Hoa Hạ!"
"Chúng ta tới lần này là báo thù cho giáo chủ đại nhân, đáng tiếc mẹ con Tô thị kia vẫn luôn có cao thủ bảo vệ, liên tiếp tính khế mấy lần cuối cùng cũng đều thất bại!"
"Mà Tào gia này, trước đó chúng ta đã gϊếŧ chết Tào Khôn gia chủ của bọn hắn, không bằng ở trước khi đi thì thừa cơ làm một lần hành động diệt sạch bọn hắn!"
Nghe được điều này thì có người nhất thời nhịn không được nói:
"Đường chủ đại nhân, chẳng lẽ chúng ta cứ như thế trở về sao? Trước đó chúng ta thế nhưng là đã từng lập qua lời thề, không gϊếŧ được người nhà của Diệp Cuồng Tiên báo thù cho giáo chủ đại nhân thì tuyệt không rời khỏi Hoa Hạ! Chẳng lẽ thù của giáo chủ đại nhân cứ quên đi như vậy sao?"
Hóa ra đám người này thuộc về một cái tổ chức tà giáo có tên là Thánh Lý giáo, trước đó ở Lang Vương đảo, ở bên trong một trăm tên cường giả bị Diệp Trần gϊếŧ chết thì trong đó có một vị chính là giáo chủ của Thánh Lý giáo này!
Mà những người này lẻn vào tới thành phố Vân Châu của Hoa Hạ thì chính là vì trả thù Diệp Trần mà tới.
Trước đó bọn họ từng tính kế qua nhiều lần, muốn gϊếŧ chết mẹ con Tô Lam, tuy nhiên vẫn luôn không thành.
Vị đường chủ của Thánh Lý giáo kia nói:
"Thù của giáo chủ đại nhân đương nhiên không thể để im như thế được rồi! Tuy nhiên trước mắt dựa vào thực lực của những người như chúng ta hiển nhiên là không gϊếŧ được mẹ con Tô thị, chuyện báo thù còn cần phải bàn bạc kỹ hơn!"
"Hôm nay trước tiên diệt đi Tào gia, coi như tạm thời thu hồi một chút điểm lợi tức đi!
Nói đến đây thì trong đôi mắt của vị đường chủ kia hiện tên vệt tàn khốc, đang chuẩn bị hạ lệnh gϊếŧ vào bên trong Tào gia.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này đằng sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng bước chân!
"Ai!"
Tất cả mọi người đều là cao thủ võ đạo, lập tức có chỗ phát giác, lập tức nhìn lại, chỉ thấy, một tên thiếu niên ăn mặc quần áo bình thường đang từ nơi xa đi về phía bọn họ, từ từ đi tới như là đi dạo, ở dưới ánh trăng nhàn nhạt bao phủ lộ ra vô cùng thần bí.
"Tiểu tử từ đâu tới? Nhanh nhanh cút đi, bằng không muốn cái mạng nhỏ của ngươi!
Một tên giáo đồ của Thánh Lý giáo trong đó đã trực tiếp quát to một tiếng với thiếu niên đột nhiên xuất hiện này.
Không nghĩ tới thiếu niên kia giống như không có nghe thấy, vậy mà vẫn còn đang chậm rãi đi về phía bọn họ.
"Muốn chết!"
Tên giáo đồ của Thánh Lý giáo thấy thế thì lập tức giận tím mặt, ngay lập tức giẫm chân xuống trực tiếp lao đi đánh về phía thiếu niên thần bí kia.
Tuy nhiên, tê giáo đồ kia vừa mới lao ra được bốn năm mét thì thân thể còn đang hướng phi nước đại về phía trước thì cái đầu của hắn chợt bay lên một cách quỷ dị!
Phù phù!
Một người còn đang sống sờ sờ ngay cả tiếng kêu thảm cũng không có phát ra thì đầu và thân thể đã lìa khỏi nhau!
"Cái gì!"
Mọi người còn lại, nhìn thấy cảnh tượng làm cho người ta phải rùng mình này thì tất cả mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Mà thiếu niên thần bí kia lại làm như không thấy, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, rất nhanh cũng đã đi tới trước mặt mấy người còn lại.
Đến lúc này, những người này cuối cùng mới phản ứng lại, thiếu niên thần bí đột nhiên xuất hiện ở trước mắt này lại là một cao thủ sâu không lường được!
"Ngươi...ngươi đến cùng là ai? Vì sao phải gϊếŧ giáo đồ Thánh Lý giáo chúng ta?"
"Là ai sao?"
Diệp Trần cười lạnh, đảo mắt trên thân mấy người một lần, "Các ngươi luôn mồm báo thù cho giáo chủ của các ngươi, thế mà ngay cả ta cũng không nhận ra vậy thí quá buồn cười đi a!"
Nói xong, Diệp Trần trực tiếp nhấc cánh tay lên nhấn một cái!
Oanh!
Hơn mười tên giáo đồ của Thánh Lý giáo này lập tức cảm thấy giống như có một ngọn núi lớn ép xuống đỉnh đầu bọn họ!
"A!!"
Cùng với từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, hơn mười tên cao thủ trong nháy mắt bị chưởng lực cường địa kia của Diệp, toàn bộ bị ép tới quỵ dưới đất, đầu gối bởi vì không chịu nổi áp lực to lớn như vậy, đều thi nhau sa vào dưới mặt đất, đừng nói đứng dậy, chính là muốn động một chút thì cũng vô cùng khó khăn.
"Bên ngoài là người nào?"
Bởi vì động tĩnh không nhỏ, trong biệt thự của Tào gia truyền tới một tiếng quát lớn, sau đó một đám người từu bên trong lao ra.
"Ngài... Ngài là Diệp tiên sinh?"
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên vọt tới trước, sau khi nhìn thấy Diệp Trần thì lập tức toàn thân chấn động, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kích động, "Văn thiếu! Ngài mau đi ra xem đi! Là Diệp tiên sinh trở về! Diệp tiên sinh trở về!"
Sau khi người kia kích động qua, lập tức không để ý tới hình tượng của mình mà la to, những người còn lại cũng vô cùng kích động.
Còn về phần một đám người bị một chưởng của Diệp Trần ép quỳ xuống trên mặt đất kia thì sắc mặt của mọi người cũng thay đổi rất lớn, "Diệp...Diệp tiên sinh? Chẳng lẽ ngươi chính là...Diệp Cuồng Tiên?"
"Ngươi ngươi...ngươi không phải đã vị bom nguyên tử nổ chết rồi sao?"
"Ngươi là người hay quỷ?"
...
Diệp Trần không để ý tới những người này, bởi vì ánh mắt hắn lúc này đã rơi vào đám người ở phía sau, một người đàn ông trẻ tuổi đang vội vội vàng vàng lao tới.
Tào Văn, bây giờ là người cầm lái của Tào gia!
"Phù phù!"
Tào Văn bước nhanh lao tới trước mặt Diệp Trần, trực tiếp quỳ xuống dưới đất, lớn tiếng khóc lên, "Diệp tiên sinh! Diệp tiên sinh! Ngài có thể coi là trở về rồi! Chú Tư của ta...chú Tư của ta hắn..."
Tào Văn khóc không thành tiếng, hốc mắt đỏ bừng vô cùng, rõ ràng trước đó đã từng khóc qua.
"Ai!"
Diệp Trần cũng không thể không thở dài một hơi, từ một loại góc độ nào đó tới mà nói thì việc này cũng coi là do hắn mà ra, Tào Khôn tự nhiên cũng coi như là bởi vì hắn mà chết.
Tuy nói nửa năm vừa qua này, Tào gia bởi vì hắn đã đạt được tới độ cao trước đó chưa từng có nhưng cũng bởi vì hắn mà gần như suýt chút nữa thì bị diệt giả nhà!
Mà chuyện này cùng đã làm cho Diệp Trần nhận thức được rất sâu sắc, thực lực của một người cho dù có mạnh hơn nữa thì lực lượng cuối cùng vẫn có hạn, hơn nữa cây có mọc thành rừng gió vẫn thổi bật rễ!
Lúc Diệp Trần ở thì có lẽ thiên hạ không người nào dám có can đảm trêu chọc, thế nhưng một ngày nào đó hắn không có ở đây, những ai dựa vào Diệp Trần mà tồn tại sẽ đối mặt với nguy cơ bị diệt vong.
"Chuyện Tào Tứ Gia ta đã biết, hung thủ chính là những người này, ta bây giờ giao bọn hắn cho ngươi, tùy ngươi xử trí!"
Diệp Trần nhẹ nhàng vung tay lên, đỡ Tào Văn từ dưới đất lên, chỉ vào một đám người Thánh Lý giáo ở một bên, một mặt lạnh như băng nói.
Tào Văn nghe được điều này thì hai mắt lập tức gần như muốn phun ra lửa, "Ta muốn bọn họ chết! Ta muốn gϊếŧ bọn họ!"
Nói xong lời này, Tào Văn hét lớn một tiếng, trực tiếp đoạt lấy dao phay từ thủ hạ ở bên cạnh lao về phía đám người kia.
Phốc!
Phốc!
Phốc!
Tuy rằng võ công của Tào Văn rất kém cỏi thế nhưng những người này ở đây đều bị chân nguyên của Diệp Trần áp chế lại, căn bản không thể động đậy, ngay cả chân khí trong cơ thể cũng không có cách nào vận chuyển để tiến hành ngăn cản, lập tức bị Tào Văn chặt giống như chặt dưa hấu, một đao kết liễu một người, thời gian chỉ trong nháy mắt, mười mấy người toàn bộ đều chết ở dưới con dao phay hắn cầm.
Một hơi gϊếŧ chết mười mấy người, Tào Văn lập tức cảm thấy rất khó chịu, chống con dao phay xuống đất bắt đầu nhịn không được mà nôn mửa liên tục.
Mà đúng lúc này, bên tai lại nghe thấy giọng nói của Diệp Trần, "Tào Văn, lần này ta làm liên lụy tới Tào gia các ngươi! Thế nhưng hôm nay Diệp Trần ta hứa hẹn, sau này chỉ cần có ta ở đây một ngày thì Tào gia các ngươi sẽ được vinh hoa phú quý!"
Sau khi nói xong lời này, Diệp Trần đã quay người mà đi.
P/S: Ta thích nào....chương 4