Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 483: Khiêu khích!

Hạ xuống giữa sân, Diệp Trần cũng không có lập tức ra tay mà chỉ lẳng lặng đứng ở trong góc nhỏ.

Hơn nữa, bởi vì hắn là bước đi vào trong sân nhìn qua lại trẻ tuổi, chủ yếu nhất là không có ai biết hắn, đều cho là hắn tham gia giúp vui, cho nên cũng không có ai coi hắn như đối thủ để khiêu chiến.

Diệp Trần cũng vui vẻ và yên lặng quan sát, nhục thân của Yêu tộc cường hãn cho nên phần lớn đều là công pháp cận chiến, đánh nhau sát người, đấm vào xá© ŧᏂịŧ.

"Chỉ bằng bọn rác rưởi các ngươi cũng muốn vây công ta ư, tất cả đều đi chết đi!"

Một giọng nói giống như thiên lôi vang lên, Diệp Trần không thể không quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy, rõ ràng là người trước đó từng nói với hắn một câu, chính là Lôi Đinh Nặc của Lôi Hổ tộc.

Lôi Đinh Nặc rất rõ ràng là người có lực để cạnh tran ba vị trí đứng đầu, cho nên vừa lên đài đã bị một đám người vây công.

Tuy nhiên Lôi Đinh Nặc không sợ chút nào, sau khi rít lên một tiếng, cả người đã biến thành bộ dáng nửa người nửa hổ, hơn nữa trên dưới quanh người lại lấp lóe lôi quang, khí thế lấy làm run sợ!

Rầm rầm rầm!

Chỉ cần mấy hiệp, đám người vây công Lôi Đinh Nặc kia thi nhau lạc bại, từng tên đều bị đánh cho mặt mũi bầm dập, vội vàng nhấc tay đầu hàng, rời khỏi giữa sân.

Cứ như vậy thì những người còn lại cũng không dám lại tùy tiện đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ tên sát tinh này.

Mọi người vây xem thấy cảnh này thì lập tức thi nhau sợ hãi mà than, "Lôi Đinh Nặc này không hổ là đệ nhất thiên tài của Lôi Hổ tộc!"

"Vậy mà có thể ở trong thời gian ngắn như thế đã giải quyết gần hết mười tên cao thủ cấp Hậu, sợ là so với Bát hoàng tử cũng không kém lắm!"

"Bát hoàng tử rõ ràng cũng không có ý định ra tay, xem ra thứ nhất lần này rất có thể là hắn!"

"Điều này cũng khó mà nói, các ngươi nhìn bên kia! Âu La Sâm của Tử Sư tộc, Đan Tiểu Man của Hỏa Phượng tộc, còn có Hùng Sơn của Cự Tượng tộc, tamd đại thiên tài này đều không kém gì Lôi Đinh Nặc!"

"Không sai! Bốn vị thiên tài này từ trước đến nay đều nổi danh, tuy nhiên thế nào cũng có một người phải bị đào thải, lần này chắc là có trò hay!"

...

Ở trong tiếng nghị luận của mọi người, tỷ thí cũng đi qua được gần nửa giờ.

Vốn có hơn một trăm người đăng tràng, lúc này cũng đã chỉ còn có hai ba mươi người, còn có thể ở lại ở trên sân, hiển nhiên thực lực đều không kém.

Bỗng nhiên, một tên thiên tài của Man Ngưu tộc liếc mắt thoáng nhìn Diệp Trần vẫn đang luôn ở trong góc thì lập tức trừng hai mắt một cái, "Tiểu tử! Ta để ý ngươi đã rất lâu rồi! Không phải cứ trốn ở nơi vắng vẻ không xuất thủ là có thể lừa dối qua cửa, ngoan ngoãn tự mình lăn ra ngoài đi, bằng không Ngưu gia gia ta một chưởng phế bỏ ngươi! "

Diệp Trần như thể không nghe thấy, thậm chí ngay cả mí mắt đều không có nhấc một chút.

"Ừm?"

Tên thiên tài của Man Ngưu tộc kia lập tức nổi trận lôi đình, "Ngươi đã muốn chết vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!"

Đông đông đông!

Người kia như một con trâu hoang, trực tiếp hướng Diệp Trần hung hăng lao tới rồi mới tung ra một quyền, quả nhiên là khí thế như cầu vồng!

Tuy nhiên, không đợi hắn tới gần Diệp Trần được năm mét thì Diệp Trần đã vung một bàn tay ra.

Ầm!

Tên thiên tài của Man Ngưu tộc kia lập tức giống như bị một cái chùy to lớn vung mạnh trúng, trực tiếp ngã bay ra ngoài rồi mới nặng nề ngã ngửa vào trên mặt đất, điện cuồng phun ra một ngụm máu tươi, mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc.

Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, cái tên tiểu tử gầy yếu vắt mũi còn chưa sạch này, lại có thực lực kinh khủng như thế!

Cùng lúc đó động tĩnh bên này cũng hấp dẫn lực chú ý của những người khác, lập tức thi nhau kinh hô lên:

"Không phải chứ! Ta không có nhìn lầm a? Vị kia hình như là Ngưu Hám Thiên của Man Ngưu tộc, tuy thực lực không bằng tứ đại thiên tài, thế nhưng đứng hàng đầu trong thiên tài của các tộc, lại bị một chưởng của người ta đánh bay?"

"Cái tên tiểu tử đánh bay Ngưu Hám Thiên này là có địa vị gì? Dường như rất mạnh a!"

"Nhìn dáng vẻ, cách ăn mặc này của hắn giống như là một mạch Thanh Hồ tộc của bộ lạc Hồ!"

"Thanh Hồ tộc? Không phải sớm đã suy bại hơn một trăm năm rồi sao? Nghe nói chỉ dựa vào Yêu Vương lệnh mới miễn cưỡng tạm thời sống cho tới bây giờ, từ khi nào mà lại ra một tên thiên tài như thế?"

...

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Diệp Trần, ngay cả Bát hoàng tử ở trên trên phi thuyền trong bầu trời kia cũng không thể không nhìn về phía Diệp Trần.

"A! Tiểu tử! Hóa ra là ngươi a! Không nghĩ tới ngươi thật đúng là dám tiến lên đài!"

Lôi Đinh Nặc ở xa xa cũng đã nhìn thấy Diệp Trần, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười lạnh như băng.

Trước đó Diệp Trần có thái độ không thèm để hắn vào hắn, để cho hắn cảm thấy rất mất mặt, bây giờ nghĩ lại mà hai hàm răng nghiến chặt lại.

Tuy nhiên lần này, Diệp Trần vẫn không có chim hắn, thậm chí ngay cả đầu Diệp Trần cũng không có nhấc lên một chút.

Lôi Đinh Nặc lập tức giận dữ, "Được! Ngươi giỏi! Ta nói rồi, đừng để ta ở trong đài gặp được ngươi, xem ra ngươi đã coi lời nói của ta như gió thoảng bên tai! Đã như vậy, vậy thì chịu chết đi cho ta!"

Lôi Đinh Nặc nói xong lời này, dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, cả người trực tiếp nhẩy lên cao tới mấy chục thước, sau đó hung hăng đánh ra một quyền hướng về Diệp Trần phía dưới!

"Bôn Lôi quyền!"

Xoẹt xẹt rồi~

Lúc này toàn thân Lôi Đinh Nặc đã được lôi đình bao khỏa, mà nắm đấm của hắn cũng đã hóa thành một đoàn lôi đình khổng lồ!

"Tốc độ thật nhanh!"

"Bôn Lôi quyền! Không hổ là quyền pháp chí cương chí mãnh a!"

"Lôi Đinh Nặc này điên rồi sao? Vừa lên tới đã dùng tuyệt chiêu rồi a!"

"Tiểu tử bộ tộc Hồ kia sợ là phải nếm mùi đau khổ rồi!"

...

Mọi người thi nhau bàn tán, hiển nhiên không có người nào coi trọng Diệp Trần.

Dù sao thì tên tuổi của tứ đại thiên tài quá vang dội, ở bên trong thế hệ tuổi trẻ ngoại trừ Bát hoàng tử kia ra thì cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện đối thủ.

Tuy nhiên ngay sau đó lại có cảnh tượng xảy ra mà khiến cho tất cả mọi người ở đây phải trợn mắt há hốc mồm.

Diệp Trần đứng tại chỗ không nhúc nhích chút nào vẫn thuận tay vỗ ra một chưởng.

Oanh!

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái bàn tay khổng lồ trực tiếp một đập khiến Lôi Đinh Nặc đang ở trên không trung trực tiếp rơi thẳng xuống trên mặt đất!

"Cái gì!!"

Tất cả mọi người gần như đều đột nhiên đứng dậy, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi, ngay cả vị Bát hoàng tử ở trên bầu trời kia trên mặt cũng hiện ra vẻ kinh hãi.

Tuy rằng hắn vẫn luôn không có để mấy người Lôi Đinh Nặc vào mắt, thậm chí dưới sự trợ giúp của vị lão tổ Kim Mãng tộc kia ở trong mấy năm vừa qua, tu vi đột nhiên tăng mạnh, càng thêm chướng mắt mấy đại thiên tài, cho nên hắn dứt khoát không có ý định tham gia Đại hội Bách tộc lần này.

Nhưng là giống như thiếu niên Hồ tộc trước mắt này, một chưởng đánh bay Lôi Đinh Nặc thì ngay cả hắn chỉ sợ cũng khó mà làm được một cách tùy ý như thế!

"Trong Yêu giới thì từ khi nào lại xuất hiện thiên tài như thế? Ta vậy mà không biết!"

Hắn lại làm sao biết được rằng, Diệp Trần không muốn trêu chọc phiền phức và không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý từ mọi người, cho nên vừa rồi mới xuất thủ lưu tình, chỉ dùng khoảng ba phần mười công lực, bằng không sớm đã trực tiếp vỗ ra một chưởng đánh Lôi Đinh Nặc thành tro luôn rồi.

"Rống!!"

Sau khi Lôi Đinh Nặc thoát ra khỏi lòng đất thì lập tức vừa sợ vừa tức giận, sau đó cả người gầm thét một tiếng, thân hình đột nhiên tăng vọt, lập tức biến thành bộ dáng nửa người nửa hổ cao gần năm mét, ngay cả trên trán đều mơ hồ xuất hiện một chữ "Vương".

"Tiểu tử! Mới vừa rồi là ta chủ quan, lần này, ta muốn cho ngươi chết!!"