Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1780: Đại Phá Giới Truyền Tống Thuật (2)

“Thế giới gọi là ‘thần giới’ này, tuy không gian áp chế cực lợi hại, nhưng so sánh với hồn nguyên không gian áp chế, chỉ có thể tính là lực lượng ngang nhau. Ta có thể ở trong hồn nguyên không gian tiến hành xuyên toa, nơi này cũng có thể!” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, “Vấn đề duy nhất là... ‘Đại Phá Giới Truyền Tống Thuật’ ban đầu vận dụng đến rất nhiều quy tắc ảo diệu, có rất nhiều đều lọt vào thế giới này mâu thuẫn.”

“Phải thay đổi.”

“Lấy ảo diệu Hư không đạo thế giới này làm chủ, một lần nữa sáng tạo ra Đại Phá Giới Truyền Tống Thuật mới.”

Đông Bá Tuyết Ưng nhíu mày.

Một điểm này không dễ dàng...

Nguyên thế giới khác, quy tắc Hư không đạo là viên mãn! Nhưng thế giới này, cuồng bạo mà hỗn loạn, bản thân quy tắc đã là không trọn vẹn! Phi thăng giả bọn họ đều cho rằng ‘đại đạo có thiếu sót’ chính là thiên địa chí lý.

“Dùng đạo không trọn vẹn.”

“Sáng chế Đại Phá Giới Truyền Tống Thuật, thật có khiêu chiến.” Đông Bá Tuyết Ưng lập tức tập trung thôi diễn, dù sao lúc ở Vũ Trụ Thần tầng hai hắn đã nắm giữ Đại Phá Giới Truyền Tống Thuật, sau khi đạt tới cảnh giới Chung Cực càng hoàn thiện Đại Phá Giới Truyền Tống Thuật, cũng có thể dẫn người xuyên qua hồn nguyên không gian. Nay ở thế giới này, sáng tạo ra phá giới truyền tống thuật đơn sơ chút, hắn vẫn có lòng tin.

******

Ở lúc Đông Bá Tuyết Ưng thôi diễn Đại Phá Giới Truyền Tống Thuật, trong gia tộc Ngự Phong thị lại chờ đợi được một tin tức xấu.

Trong sảnh cung điện xa hoa.

Ngự Phong Tuấn Sơn ngôi trên cao chủ vị, Ngự Phong Lôi, Đồng quản gia, ba vị tộc lão Ngự Phong thị đều ở đây, bọn họ là cao tầng trung tâm nhất của toàn bộ Ngự Phong thị.

“Cẩn nhi từ Đông Mộc thành truyền đến tin tức.” Ngự Phong Tuấn Sơn nhìn phía dưới, mở miệng nói.

“Nhị đệ nói như thế nào?” Ngự Phong Lôi vội hỏi, trong lòng mỗi người khác cũng đều khẩn trương. Thần giới rộng lớn, trải qua hơn hai ngàn năm thuyền lớn phi hành chạy đi, Ngự Phong Cẩn dẫn đầu đội ngũ sứ giả Tuấn Sơn thành đến Đông Mộc thành, ở trong Đông Mộc thành hao phí trên trăm năm thời gian, tặng lễ mượn sức các phương quan hệ, thậm chí nguyện ý đem Ngự Phong Thanh Âm gả cho Đông Mộc thành cửu công tử kia, nhưng trước đó truyền đến tin tức, mãi không thành công.

“Thất bại rồi.” Thanh âm Ngự Phong Tuấn Sơn bình tĩnh, nhưng ai cũng có thể cảm giác được dưới loại bình tĩnh này đè ép phẫn nộ cùng không cam lòng.

“Thất bại rồi?”

“Vậy...”

Lòng mỗi người ở đây trầm xuống.

Tuy sớm có dự liệu, dù sao mấy năm trước truyền về tin tức cũng không tốt, nhưng hôm nay biết kết quả cuối cùng, vẫn cảm giác hoảng hốt.

“Ngự Phong thị chúng ta tặng rất nhiều trân bảo, tặng uổng công rồi?” Một vị tộc lão tóc đỏ của Ngự Phong thị nhịn không được quát.

“Sao, ngươi cho rằng bọn tham lam Đông Mộc thành sẽ trả lại? Hừ hừ, Đông Mộc thành.” Trong mắt Ngự Phong Tuấn Sơn tất cả đều là hàn quang, tặng bảo vật mượn sức các phương nhân vật quyền thế của Đông Mộc thành hỗ trợ thi hành việc này, nhưng cuối cùng vẫn không thành công, bảo vật tự nhiên cũng không còn.

“Chủ nhân.” Đồng quản gia thì nhíu mày nói, “Chẳng lẽ nhị công tử không thể tiếp tục thử, cứ như vậy nhận định không có hy vọng?”

“Cẩn nhi truyền đến tin tức, nói, Ma Tâm lão tặc kia đã đầu nhập vào Phục Liễu cốc chủ.” Ngự Phong Tuấn Sơn nói, “Đông Mộc thành sao có thể bởi vì Tuấn Sơn thành ta, đi đắc tội Phục Liễu cốc chủ?”

Ngự Phong Lôi, Đồng quản gia, ba vị tộc lão đều dại ra.

Phục Liễu cốc chủ?

Phục Liễu cốc...

Ở thần giới, cũng có rất nhiều hồn nguyên sinh mệnh trời sinh, như ‘Phục Liễu cốc chủ’ chính là một vị trong ba hạng đầu, bản thể hắn chính là một cây cổ thụ nguy nga kỳ dị, được gọi là ‘Phục Liễu thụ’. Bản thể hắn sừng sững ở đó, dù là một đám Thần Đế vây công cũng là gãi ngứa, hắn cường đại, dù là ba đại hoàng tộc cũng bảo trì kính ý, không dám chậm trễ.

Chỉ sợ chỉ có ba vị hồn nguyên tổ thần trong truyền thuyết sáng tạo thế giới này, mới có thể tiêu diệt Phục Liễu cốc chủ.

‘Phục Liễu cốc chủ’ tồn tại bực này, địa vị quá cao.

Như Tuấn Sơn thành thành chủ Ngự Phong Tuấn Sơn muốn đi đầu nhập vào, Phục Liễu cốc chủ sợ cũng không coi trọng!

Chủ nhân Ma Tâʍ ɦội, bởi vì thực lực tiến nhanh, ở trên ‘Thần Đế bảng’ Thiên Tâm tộc chế định xếp hạng trước một ngàn, ở toàn bộ thần giới coi như là nhân vật lợi hại. Hắn chủ động đầu nhập vào, mới được Phục Liễu cốc chủ thu ở môn hạ. Phục Liễu cốc chủ bởi vì thân thể là cây cối, gần như không hiện thân hành động bên ngoài như thế nào, nhưng hắn cũng là tồn tại xếp ‘thứ mười hai Thần Đế bảng’.

Ba mươi hạng đầu của Thần Đế bảng, thực lực mỗi người mạnh đến không thể tưởng tượng.

“Cho dù giúp chúng ta một phen, đè chủ nhân Ma Tâʍ ɦội kia một chút, không lẽ chút việc nhỏ này sẽ kinh động Phục Liễu cốc chủ tồn tại trong truyền thuyết cỡ đó?” Một vị tộc lão nhịn không được nói.

“Nếu có đủ dụ hoặc, Đông Mộc thành chủ có lẽ đồng ý.” Ngự Phong Tuấn Sơn lạnh nhạt nói, “Nhưng chỉ một ít trân bảo bình thường, chỉ đem con gái của ta gả cho cửu công tử kia... Chút chỗ tốt này, cửu công tử kia cũng không quá để ý, càng đừng nói Đông Mộc thành chủ.”

Đông Mộc thành cửu công tử, chính là lão thủ bụi hoa.

Nữ nhân mà thôi...

Cửu công tử lúc trước bởi vì du lịch đến Tuấn Sơn thành, tuy có chút thèm thuồng đối với Ngự Phong Thanh Âm, nhưng bởi vì không muốn chọc giận Ngự Phong Tuấn Sơn, cũng không muốn cưỡng bức, cho nên rất nhanh đã rời đi. Hiển nhiên ‘Ngự Phong Thanh Âm’ đối với cửu công tử có được thì tất nhiên vui mừng, không chiếm được cũng không để ý.

“Ma Tâm lão tặc đầu nhập vào Phục Liễu cốc chủ, ai có thể giúp chúng ta?” Đồng quản gia nói nhỏ.

“Nếu không chạy đi! Chạy khỏi Tuấn Sơn thành.” Một vị tộc lão nói.

“Chạy?” Ngự Phong Lôi cười lạnh, “Một số tộc nhân nhỏ yếu của Ngự Phong tộc ta chạy trốn tới thành trì khác, có lẽ có thể sống trộm. Nhưng chúng ta, Ma Tâm lão tặc chỉ sợ sẽ không tha cho một ai, dù là tìm tung, sợ cũng sẽ lần lượt đuổi gϊếŧ.”

...

Cùng ngày.

Ngự Phong Thanh Âm ở trong vườn hoa đã biết tin tức.

“Tam muội, Đông Mộc thành bên kia không có hy vọng nữa!” Ngự Phong Lôi nhìn muội muội mình nói.

Ngự Phong Thanh Âm sửng sốt: “Nhị ca không phải sớm đã đến Đông Mộc thành, một mực nghĩ cách sao?” Tuy rất không tình nguyện, nhưng vì gia tộc, Ngự Phong Thanh Âm cũng nguyện ý làm ra hy sinh. Dù sao không có cường giả che chở, Ngự Phong gia tộc đến lúc đó sẽ bị diệt! Nàng con cái đích hệ cũng không có khả năng chạy thoát.

“Chủ nhân Ma Tâʍ ɦội đã đầu nhập vào môn hạ Phục Liễu cốc chủ, ai lại sẽ nguyện ý đi điều đình việc này cho Tuấn Sơn thành nho nhỏ của ta?” Ngự Phong Lôi cười nhạo, trong mắt có thống khổ. Hắn là kiêu ngạo cỡ nào, lúc trước cũng từng một mình xông pha đại hoang mài giũa bản thân, nay thực lực của hắn mơ hồ là thứ hai Tuấn Sơn thành, gần với phụ thân! Muội muội làm ra hy sinh cứu vớt toàn bộ Ngự Phong thị, loại sự tình này đối với hắn mà nói vốn đã là sỉ nhục! Nhưng vì vô số tộc nhân toàn bộ Ngự Phong thị, hắn cũng chỉ có thể đồng ý một phương pháp này, nhưng hôm nay đưa lên tận cửa, Đông Mộc thành cũng lười nhận.