Ở trong hỗn độn hư không, một trong các hỗn độn lục địa, có sáu vị Hủy Diệt Ma Tộc ẩn cư ở đây, cầm đầu là ‘Mạch Cổ tướng quân’.
“Mạch Cổ tướng quân, các vương nghiêm lệnh, phải đi nơi cực hoang vu.” Năm vị thủ hạ đều khuyên nhủ.
“Chúng ta đã trốn tới hỗn độn lục địa, còn phải trốn?” Mạch Cổ tướng quân dáng người cao gầy mắt tam giác nghiến răng nghiến lợi, “Chỉ bởi vì gã tên là Đông Bá Tuyết Ưng kia, có gì phải sợ, dù là Vũ Trụ Thần đánh úp lại, ta cũng có thể mang theo các ngươi nháy mắt hư hóa, xuyên qua hư không rời đi, đừng nói chỉ là một tu hành giả Hỗn Độn Cảnh.”
Hắn có sự tự tin này.
Trừ khuyết điểm tâm tính yếu chút, sức chiến đấu chính diện yếu chút, thiên phú ‘Vô Ảnh’ của hắn quả thực khủng bố. Dù sao cho dù Vũ Trụ Thần, cũng không mấy ai có thể thực sự đánh vỡ l*иg giam hỗn độn hư không này, hắn nếu hư hóa, cho dù là ‘cửu diệp hoa’, hắn cũng có thể dễ dàng ‘xuyên thấu’ rời đi.
Dù sao cửu diệp hoa cũng là ở trong hư không.
Ngay cả các Vũ Trụ Thần liên thủ tiêu phí vô tận tâm lực kiến tạo tường lũy không gian, hắn cũng có thể xuyên thấu, cửu diệp hoa lại tính cái gì?
“Mạch Cổ tướng quân, ngươi thân phận tôn quý, không cho phép có chút ngoài ý muốn. Các vương có nghiêm lệnh, chúng ta chỉ có thể vâng theo.” Năm vị khác đều nhìn Mạch Cổ tướng quân.
Mạch Cổ tướng quân nghiến răng.
Nhưng bắt nguồn từ bản năng sinh mệnh, đối với các vương cao cao tại thượng, hắn cũng không dám phản kháng.
“Được rồi được rồi, thì trốn tiếp đi. Nhưng... Chúng ta khi nào có thể lại ăn ở chung quanh một phen?” Mắt Mạch Cổ tướng quân cũng có chút đỏ bừng, linh hồn cũng đang khát vọng, lúc trước một lần đó nuốt ăn Ngọc Thiển cung chủ cùng với toàn bộ sinh mệnh của một tòa thành trì khổng lồ đó, là thời khắc thống khoái nhất cả đời hắn. Đến nay mấy trăm ức năm, hắn cũng khó quên thời khắc tuyệt vời đó.
“Các vương đã sớm mệnh lệnh, thành trì chỗ Hỗn Độn Cảnh, đề phòng tương đối nghiêm ngặt, gϊếŧ chết mỗi một Hỗn Độn Cảnh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối với các Vũ Trụ Thần cũng lớn hơn. Cũng chỉ Mạch Cổ tướng quân ngươi địa vị đặc thù, lại là lần đầu đi ra, mới được cho phép hành động một lần. Nếu muốn hành động tiếp? Phải chờ tướng quân ngươi đạt tới thực lực tầng tám đỉnh phong.” Năm vị khác đều ở bên cạnh khuyên.
“Tầng tám đỉnh phong?”
Mạch Cổ tướng quân nói thầm.
Nào có dễ như vậy, hắn ăn Ngọc Thiển cung chủ một lần đó trợ giúp lớn nhất, khiến thực lực hắn nhanh chóng đạt tới tầng tám. Kế tiếp tăng lên sẽ càng ngày càng khó.
“Đi đi đi.” Mạch Cổ tướng quân ở trong cung điện hoa lệ, ánh mắt xuyên thấu qua cung điện nhìn quét toàn bộ hỗn độn lục địa, “Trước khi đi, đợi ta ăn hết toàn bộ sinh mệnh của một hỗn độn lục địa này.”
“Đây chỉ là việc nhỏ.”
Năm vị khác không ngăn trở nữa.
Dù sao một cái hỗn độn lục địa mà thôi, thường xuyên có một số sinh vật hư không rất mạnh xâm nhập hỗn độn lục địa, cắn nuốt toàn bộ sinh mệnh trong một hỗn độn lục địa. Bọn chúng chỉ cần thu liễm khí tức ngụy trang thực lực, mặc dù là phe tu hành giả có thời gian hồi tưởng tra xét, cũng chỉ có thể tra xét được bọn chúng biến hóa thành bộ dáng tu hành giả, căn bản không thể biết được là Hủy Diệt Ma Tộc làm.
Rất nhanh.
Ở trong sự tuyệt vọng của ức vạn sinh mệnh toàn bộ hỗn độn lục địa, mỗi người đều bay lên, hư không cũng vặn vẹo, vô số sinh mệnh tất cả đều xuyên qua hư không bay vào trong mồm Mạch Cổ tướng quân.
Sau khi ăn một bữa thống khoái, Mạch Cổ tướng quân liền cùng năm vị thủ hạ lặng yên rời đi, thật sự đi trốn ở một số nơi hoang vu.
...
Từ lần trước tính là có chút thu hoạch, cũng chưa thể bắt sống tiến hành dò hỏi điều tra, sau khi chỉ làm hai gã Kim Giáp Ma Tộc chủ động tự sát, Đông Bá Tuyết Ưng kế tiếp tra xét... thì không có thành quả nữa! Thật ra hắn cũng đoán được, hỗn độn hư không chung quy quá rộng lớn, từ một thánh giới đến một thánh giới khác, như một gã Hư Không Thần lúc nào cũng dọc theo thời không thông đạo đi tới cũng cần hơn ngàn ức năm.
Nếu muốn điều tra từng chỗ một? Vậy thật sự là không có điểm cuối.
Các Vũ Trụ Thần của ba đại thánh giới cũng đều rõ, một khi Hủy Diệt Ma Tộc thật sự muốn trốn, vậy hầu như không có hy vọng điều tra ra, bọn họ đều cảm thấy nhiệm vụ của Đông Bá Tuyết Ưng đã không sai biệt lắm tính là hoàn thành rồi.
Bọn họ bảo Đông Bá Tuyết Ưng điều tra...
Cũng không phải thật sự muốn truy điều tra ra toàn bộ, đây là điều ai cũng không làm được.
Mục đích căn bản nhất của bọn họ lúc trước là vì xác nhận, trong Hủy Diệt Ma Tộc có ‘Vương’ xâm nhập hay không, tường lũy không gian thật sự không ngăn được hay không, nếu có thể mà nói,
Có thể bắt sống một vị điều tra linh hồn hắn biết càng nhiều bí mật hơn thì càng tốt! Đông Bá Tuyết Ưng đã tính là không sai biệt lắm hoàn thành rồi, chỉ có bắt sống điều tra linh hồn quá khó, các Vũ Trụ Thần cũng không có nắm chắc.
Như Dao Quang chi chủ, tuy có thể tra xét phạm vi lớn, cũng không cách nào khống chế linh hồn Kim Giáp Ma Tộc.
Ảo cảnh của Đông Bá Tuyết Ưng tuy lợi hại, nhưng đám Kim Giáp Ma Tộc đó tâm tính kẻ nào cũng khá, làm đối phương lạc mất bản thân cũng quá khó. Huống chi Kim Giáp Ma Tộc tầng tám đỉnh phong hơi yếu chút đều là theo cấp độ tầng chín cùng nhau hành động.
Thời gian trôi qua, Đông Bá Tuyết Ưng vẫn hành tẩu khắp nơi.
Một lần này năm tháng càng dài hơn, bởi vì mãi không có thu hoạch, hắn dần dần bắt đầu lấy tu hành làm chủ, đối với truy tra được Hủy Diệt Ma Tộc cũng không ôm hy vọng quá lớn.
“Đông Bá, mau trở về.”
Một ngày.
Đang ở bên ngoài phiêu bạc hành tẩu Đông Bá Tuyết Ưng được Thiên Ngu lão tổ đưa tin, bất chấp hỏi nhiều, lập tức truyền tống cự ly siêu xa chạy về Thái Hư thiên cung.
“Chuyện gì thế?” Đông Bá Tuyết Ưng bọn các điện chủ cũng rất nhanh đều chạm mặt. Mười ba vị điện chủ Thái Hư thiên cung, trừ tám vị chân thân đều ở Hư Không Bảo, chân thân năm vị khác đều về tới trong Thái Hư thiên cung. Không có một ai bên ngoài!
“Hoặc là chân thân ở Hư Không Bảo, hoặc đều về tới đây, chuyện gì thế? Lão tổ có đại sự gì, cần chân thân chúng ta trở về?”
Các điện chủ đều tụ tập ở chỗ ở của Hỗn Độn điện chủ, dù sao Hỗn Độn điện chủ vẫn luôn mơ hồ là lãnh tụ của bọn họ.
...
Các điện chủ cùng với nội điện trưởng lão triệu tập toàn bộ, mà ở trong một chỗ đình viện khác của Thái Hư thiên cung, lại là có ba vị Vũ Trụ Thần ở đây, một người Thiên Ngu lão tổ, một người là Kiếm Chủ, một người là Đao Hoàng.
“Lần này thật sự là phiền toái Đao Hoàng rồi, để Đao Hoàng tự mình tọa trấn Thái Hư thiên cung ta.” Thiên Ngu lão tổ cảm kích nói.
“Tuy Vu Tổ, La thành chủ đều ra tay giúp Thái Hư thiên cung ngươi, nhưng ta đến tọa trấn, càng thêm an toàn chút.” Đao Hoàng cười nói, “Có ta ở đây, lại mượn dùng uy của Thái Hư thiên cung... Mặc dù là Thánh Chủ đích thân tới, sử dụng bí bảo bổn nguyên lực luyện chế ra, cho dù đánh Thất Tinh Hải thánh giới cũng vỡ nát, trong chốc lát cũng đừng mơ công phá Thái Hư thiên cung, hơn nữa hắn thật sự cuồng bạo không tiếc tất cả, đến lúc đó Ma Sơn thuỷ tổ, Dao Quang chi chủ, Vu Tổ bọn họ đều sẽ lần lượt ra tay.”