Cho nên đối với xúc phạm cấm kỵ, đều gϊếŧ không tha, cũng chỉ một bộ phận thế lực chấp hành! Cũng có một số cường giả ghét ác như thù tuân theo.
Nhưng hiện tại thế mà rất nhiều khu vực chung quanh đã bị chiếm lĩnh, cái này nói rõ... Tuyệt đối không phải số ít sinh vật hư không quá mức điên cuồng, mà là hình thành thế lực, sau lưng thậm chí có chỗ dựa.
“Tiểu tử, động thủ đi, còn không động thủ ngươi sẽ không còn cơ hội.” Sinh vật lân giáp màu đen nói.
“Ầm.”
Sắc mặt Đông Bá Tuyết Ưng đồ đen trầm xuống, nhất thời lấy hắn làm trung tâm hướng bốn phương tám hướng bành trướng ra ‘Sát Lục Chi Vực’, Ba Động Đạo, Sát Lục Đạo kết hợp. Tuy hóa thân không thể thao túng hư không, nhưng uy thế Sát Lục Chi Vực đủ khiến mấy sinh vật hư không còn sót lại xa xa đều biến sắc.
“Ầm ~” Ngoài thân sinh vật lân giáp màu đen bỗng bành trướng ra các vòng gợn sóng màu đen, gợn sóng màu đen dễ dàng ngăn chặn Sát Lục Chi Vực.
“Quá yếu quá yếu, ở trước mặt Hư Không Thần, vẫn quá yếu.” Sinh vật lân giáp màu đen cười nhạo.
Đông Bá Tuyết Ưng lại thầm giật mình.
Quy tắc lĩnh vực thật mạnh!
Mình từng giao thủ với ‘Bách Thủ Hống’, Bách Thủ Hống không hổ là Hư Không Thần khá yếu Thiên Ngu lão tổ cố ý chọn lựa. Tuy mình không thể thao túng hư không, nhưng đơn thuần ‘Sát Lục Chi Vực’ một chút sức chống cự cũng không có, nếu không phải đối phương thu liễm, chỉ sợ một cái lĩnh vực đã trấn áp chết mình.
“Thực lực của hắn, mạnh hơn Bách Thủ Hống. Thế này mới xem như thực lực Hư Không Thần bình thường nhỉ.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nhủ.
Đông Bá Tuyết Ưng hư không biến mất tiến vào hư giới thiên địa, theo hư giới thiên địa nháy mắt tới gần sinh vật lân giáp màu đen.
“Ở đây?” Sinh vật lân giáp màu đen như có hứng thú, xuyên thấu qua quy tắc lĩnh vực nó trái lại phát hiện ở trong một tầng thiên địa khác, người tu hành kia đang áp sát, “Loại thủ đoạn ẩn nấp này thật lợi hại.”
Từ trong hư vô đâm ra.
Cán thương xoay tròn cuồn cuộn đâm ra, mũi thương cũng có ánh sáng âm u màu đen, sinh vật lân giáp màu đen thấy thế cũng không ngăn cản, tùy ý mũi thương đâm ở trên người nó, xẹt xẹt xẹt mũi thương không chịu khống chế liên tục đâm ra một trăm mười chín lần, nhưng mặt ngoài thân thể sinh vật lân giáp màu đen ngay cả một điểm trắng cũng không có.
“Thân thể hắn cũng mạnh hơn Bách Thủ Hống.” Đông Bá Tuyết Ưng phán đoán ra.
“Ngươi quá yếu.” Sinh vật lân giáp màu đen lắc đầu.
Đông Bá Tuyết Ưng lại bám riết không tha liên tục đâm.
Một trăm mười tám lần, một trăm mười ba lần... vảy tràn ngập tính dẻo cùng với mặt ngoài có vô số bí văn phi thường khó có thể đâm thủng, nhưng cũng khiến Đông Bá Tuyết Ưng không ngừng điều chỉnh thương pháp của mình.
Sinh vật lân giáp màu đen cảm thụ, lại lắc đầu: “Thực yếu.”
Vù.
Nó chợt vươn móng vuốt.
Mỗi một cái móng sắc bén của móng vuốt đều như loan đao, mặt ngoài quấn quýt sương mù đen. Theo một cú cào liền mạnh mẽ tiến vào trong hư giới thiên địa, tuy uy lực ở trong hư giới thiên địa có điều suy giảm, nhưng vẫn chỉ một cào đã rơi xuống trên người Đông Bá Tuyết Ưng đồ đen. Đông Bá Tuyết Ưng tuy thi triển thương pháp chống lại, nhưng ở trước mặt lực lượng hùng hồn, đây là lực lượng so với chân thân hắn Hành Giả Bí Tàng tầng hai mươi còn khủng bố hơn nhiều, thân thể hắn nháy mắt đã hoàn toàn vỡ nát hủy diệt, nhưng luồng lực lượng kinh khủng này khống chế phi thường hoàn mỹ, thế mà muốn bảo vệ tốt linh hồn trong cơ thể Đông Bá Tuyết Ưng, muốn bắt sống.
“Ngươi vọng tưởng.” Một tia ý thức trong hóa thân truyền ra tin tức, sau đó liền chủ động vỡ nát hủy diệt! Đây dù sao chỉ là hóa thân, nếu không chủ động hủy diệt, đối phương có thể nhìn thấu.
Hóa thân vừa chết, bảo vật loại binh khí nhất thời từ trong hư giới thiên địa bài xích ra, đến trong thế giới chân thật, cũng là Đông Bá Tuyết Ưng chủ động từ bỏ.
Sinh vật lân giáp màu đen lắc đầu cười nhạo: “Thật yếu ớt, cũng không gây thương tổn được cho ta chút nào.”
“Nhị thủ lĩnh, ngươi đã bước vào cấp độ Hư Không Thần, nào phải một Chúa Tể nho nhỏ có thể so sánh.” Năm sinh vật hư không kia chỉ cấp độ Chân Thần Chúa Tể đều vội tâng bốc. Bước vào Hư Không Thần, đối với sinh vật hư không là một cửa ải rất khó, dù sao bọn chúng trời sinh có thể đạt tới Chúa Tể cảnh. Mà muốn đạt tới cấp độ Hư Không Thần, thì cần tu hành!
“Vốn định ăn linh hồn hắn, ai ngờ chủ động tự sát.” Sinh vật lân giáp màu đen hừ một tiếng, lập tức ‘Vù’ liền xuyên qua hư không rời đi, loại người tu hành thân thể nhỏ yếu này duy nhất có lực hấp dẫn đối với hắn chỉ là linh hồn.
“Mau mau mau, bảo bối chúng ta cùng nhau chia.”
Năm sinh vật hư không kia lại lập tức bắt đầu chia cắt các vật phẩm hóa thân của Đông Bá Tuyết Ưng để lại, trong những vật phẩm này, có một số chính là lúc trước chém gϊếŧ hai sinh vật hư không đoạt được.
Đối với những vật phẩm này, Đông Bá Tuyết Ưng cũng không để ý, hắn tạm thời ngụy trang là chết, cũng là vì làm tê liệt kẻ địch.
...
Nhưng đám dân bản xứ của lục địa hỗn độn này, các Đại Năng Giả đã siêu thoát đều ở xa xa chú ý một trận chiến này. Bọn họ tuy cảm thấy hy vọng cứu vớt rất xa vời, nhưng bọn họ vẫn chờ mong! Bởi vì bọn họ ở trong bóng đêm lâu lắm rồi, đó là một mảng tối đen, vĩnh viễn không có hy vọng.
“Xong rồi.”
“Hắn chung quy chỉ là một Chúa Tể, xa xa không phải đối thủ của vị tiên ma quái vật Hư Không Thần kia.” Lòng các Đại Năng Giả này hoàn toàn ngã xuống vào vực sâu không đáy, mạnh nhất trong bọn họ cũng chỉ là cấp Tôn Giả! Về phần Chúa Tể, Chúa Tể trong bọn họ đã sớm bị phong cấm thực lực nhốt lại.
Bọn họ đối mặt đám sinh vật hư không này từ trong hỗn độn hư không đến căn bản không thể phản kháng! Đám sinh vật hư không này yếu nhất cũng là Chân Thần Chúa Tể, trong đó cường đại càng là Hư Không Thần! Hư Không Thần... Đối đãi Chân Thần, đó quả thực là hoàn toàn gϊếŧ hại!
Phải biết cho dù hư không hành giả truyền thừa cực kỳ trân quý, tu hành đến cực hạn Chúa Tể cảnh ‘Tầng hai mươi’, cũng không thể đánh bại Hư Không Thần. Còn cần kiêm tu hệ thống khác mới có hi vọng.
Thánh địa của hệ thống quy tắc ảo diệu ‘Thái Hư thiên cung’, cũng chỉ có kim y đệ tử thiên phú cao nhất chói mắt nhất mới có thể làm được vượt cấp gϊếŧ Hư Không Thần!
Vượt cấp gϊếŧ Hư Không Thần... Quá hiếm thấy, trong vạn người không có một. Thái Hư thiên cung loại thánh địa này mới có thể miễn cưỡng đản sinh ra mười mấy yêu nghiệt như vậy.
“Vị người tu hành đến từ hỗn độn hư không này vẫn yếu.”
“Đáng tiếc hắn cũng đã chết.”
“Không có hi vọng, vĩnh viễn không có hi vọng.”
Trong lòng các Đại Năng Giả này nghẹn khuất không cam lòng, nhưng bọn họ vẫn đang nhẫn nhịn. Những kẻ không thể ẩn nhẫn sớm đã tự sát, hoặc là chịu chết. Những kẻ sống trộm này đều đang yên lặng ẩn nhẫn, chờ đợi ở trong đêm đen vô tận có thể có hi vọng buông xuống.