“Hừ hừ, chạy?” Đông Bá Tuyết Ưng cao giọng cười nhạo, “Các ngươi lúc trước đã có một vị hộ pháp chết ở trong tay ta, chỉ bằng các ngươi cũng muốn khiến ta chạy? Nhưng lá gan của các ngươi cũng rất lớn, thế mà dám ở bên cạnh viễn cổ ác ma đối phó ta.”
“Thế giới chung quanh hoàn toàn phong bế, ngươi căn bản không ra được, cho nên ngươi dù muốn chạy trốn cũng chạy không thoát. Về phần viễn cổ ác ma, nơi này động tĩnh chiến đấu lớn nữa, bên ngoài cũng không phát hiện được, cho nên lần này ngươi chết chắc rồi.” Thanh âm Họa Chúc hộ pháp hùng hồn, hắn vừa dứt lời trong tay đã xuất hiện một cây trượng gỗ cực lớn màu xanh, mộc trượng màu xanh đột nhiên phóng to.
Vυ't.
Họa Chúc hộ pháp cầm mộc trượng cực lớn, vung lướt qua không trung, luận quy tắc ảo diệu khiến Đông Bá Tuyết Ưng vì thế mà âm thầm lắc đầu, cảnh giới quả thực thấp. Nhưng tốc độ kia uy thế kia lại vượt xa Sanh Vân hộ pháp lúc trước.
“Ầm ầm ầm ~~~” mộc trượng lướt qua không trung, nghiền áp không gian, thế giới phong bế trăm ức dặm cũng chấn động. Hiển nhiên uy thế của mộc trượng đã mạnh vượt qua cực hạn thừa nhận của toàn bộ thế giới trăm ức dặm, rất nhiều khu vực cũng đã xuất hiện vết nứt.
Từng giao thủ với Sanh Vân hộ pháp Đông Bá Tuyết Ưng rất rõ, một chiêu này mình khẳng định không chống đỡ được, sợ phải bị thương.
Mặc kệ như thế nào.
Đông Bá Tuyết Ưng hay là cầm trong tay Huyết Xà thương, thi triển thương pháp toàn lực phòng ngự.
“Ầm.”
Khoảnh khắc mộc trượng và Huyết Xà thương va chạm.
Tuy nói chiêu số phòng ngự huyền diệu, làm uy lực của đối phương chỉ có một phần thật sự xuyên thấu qua trường thương truyền hướng thân thể, nhưng vẫn khiến Đông Bá Tuyết Ưng giống như tia sáng bị đập bay đi xa xa, trực tiếp đập chéo vào đại địa, đánh ra một cái lỗ sâu to lớn.
Nhưng ngay sau đó.
Vù.
Đông Bá Tuyết Ưng lại từ mặt đất bay ra, lao vυ't lên trời.
“Áo giáp Diệt Cực Huyền Thân này của ta phòng ngự cũng thật mạnh.” Trên người Đông Bá Tuyết Ưng không có thương thế, “Diệt Cực Huyền Thân lúc tầng thứ tư đã có thể chống được một đòn của Bạch quân vương, Bạch quân vương tuy lực lượng còn xa mới bằng vị này, nhưng đó cũng là tôn giả đứng đầu, cảnh giới cao hơn hắn nhiều. Nay ta Diệt Cực Huyền Thân tầng thứ năm luyện thành, phòng ngự càng mạnh hơn. Dựa theo miêu tả trong tuyệt học, tôn giả căn bản không gϊếŧ được ta, nhiều nhất làm ta bị thương! Hộ pháp này của Mẫu Tổ giáo tuy cường đại, nhưng cho dù áo giáp ngạnh kháng ta cũng chống đỡ được.”
Dựa vào binh khí tiếp một chiêu, cũng đã biết thực lực sâu cạn của đối phương.
Tuy hoàn toàn nghiền áp mình, nhưng mình đánh không chết!
“Các ngươi cũng tiếp của ta mấy chiêu.” Huyết Xà thương trong tay Đông Bá Tuyết Ưng cũng phóng to lướt qua không trung, bắt đầu phản kích, đâm về phía Họa Chúc hộ pháp.
“Chết.”
Xa xa, Họa Chúc hộ pháp lại lần nữa cầm mộc trượng trong tay, tiến hành điên cuồng tấn công.
Vù.
Huyết Xà thương quỷ dị khó lường, một lần này căn bản không ngăn cản mộc trượng, trực tiếp đâm về phía thân thể Họa Chúc hộ pháp. Điều này làm Họa Chúc hộ pháp khẽ nhíu mày, tay trái hắn vươn ra nghênh đón về phía một thương này, nhưng trường thương lại như mãng xà lúc nào cũng vào xoay tròn biến ảo khó dò. Không biết như thế nào, bàn tay trái Họa Chúc hộ pháp rơi vào khoảng không, Huyết Xà thương đâm ở trên người hắn.
Xẹt ~~~ Huyết Xà thương càng tiếp cận vị Họa Chúc hộ pháp này, liền có lực cản vô hình ngăn cản, làm uy thế Huyết Xà thương không ngừng giảm xuống, khi đâm vào trên người Họa Chúc hộ pháp, uy lực đã giảm đến chỉ có ba thành!
Đâm vào trên người hắn, giống như đâm vào trên da thuộc phi thường bền, làn da đỏ sậm ngoài thân Họa Chúc hộ pháp chỉ có một điểm trắng, ngay cả da cũng chưa rách!
“Cường độ thân thể này.” Đông Bá Tuyết Ưng líu lưỡi. Mình là có áo giáp, đối phương lại là thuần túy dựa vào làn da đã đỡ được, “Hộ pháp này quá mạnh, cho ta gϊếŧ ta cũng gϊếŧ không chết.”
Hắn lập tức hiểu.
Trong bốn đại hộ pháp, một vị hộ pháp này... Hắn khẳng định không gϊếŧ nổi.
Ầm.
Ở cùng lúc Đông Bá Tuyết Ưng đâm trúng Họa Chúc hộ pháp, ngay sau đó mộc trượng khủng bố kia cũng rơi ở trên người Đông Bá Tuyết Ưng, ầm, hắn hóa thành một luồng sáng bay đi tốc độ siêu cao. Kết cấu trong áo giáp Diệt Cực Huyền Thân bắt đầu kịch liệt giảm bớt lực, Đông Bá Tuyết Ưng tuy bị đập bay xa xa, trong miệng bị chấn phun ra máu tươi, nhưng thân thể vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, áo giáp vẫn tốt.
“Cái gì? Thế mà đỡ được!”
“Hắn thế mà dùng thân thể cứng rắn đỡ được mộc trượng của Họa Chúc đại ca?” Ba vị hộ pháp nhàn nhã đứng ở một bên không vội vã ra tay đều chấn động. Bọn họ tràn ngập tin tưởng đối với ‘Họa Chúc hộ pháp’, đây cũng là thủ lĩnh của đội ngũ bọn họ, thực lực Họa Chúc hộ pháp quả thực phi thường cường hãn bá đạo, là có thể tiến hành chính diện giao thủ với Vu Khúc đế quân.
Tuy nói giáo chủ bên kia đã sớm nói cho bọn họ, áo giáp của Đông Bá Tuyết Ưng phòng ngự rất lợi hại, nhưng bọn họ vẫn cho rằng mộc trượng của Họa Chúc hộ pháp cho dù một lần không đánh chết được, đánh mười lần trăm lần cũng đủ.
Nhưng hiện tại xem ra, bọn họ phát hiện thân thể Đông Bá Tuyết Ưng vẫn ổn, chỉ bị chấn động miệng phun máu tươi mà thôi. Đến cấp độ bọn họ, nếu không phải bộ phận sinh mệnh lực lượng hoàn toàn hủy diệt, chỉ hộc máu căn bản không đáng nhắc tới! Chỉ cần sinh mệnh lực không hao tổn, chảy máu xông lên ngàn lần vạn lần, năng lượng cũng không hao tổn.
“Hả?” Họa Chúc hộ pháp khẽ nhíu mày. Tuy hắn còn có một ít chiêu số khác, thậm chí sát chiêu, cấm chiêu vân vân mạnh hơn, nhưng bình thường một đòn toàn lực cũng chưa làm bị thương đối phương, cho dù thi triển cấm chiêu nhắm chừng có thể thương tổn hay không vẫn là nghi vấn.
“Đông Bá Tuyết Ưng này lực lượng rất nhỏ rất yếu, nhưng áo giáp kia lại cực kỳ bất phàm, cứ dựa theo lúc trước định ra, vây khốn, bắt hắn trước.” Họa Chúc hộ pháp truyền âm nói.
“Ừm.”
“Nhốt hắn trước.”
Trải qua lần đầu giao thủ, bọn họ thay đổi sách lược chiến đấu.
Vù vù vù vù!
Bốn người bọn họ lập tức hóa thành luồng sáng, phân tán ra, bắt đầu bao vây hướng Đông Bá Tuyết Ưng.
Đông Bá Tuyết Ưng cũng đang thông qua giao thủ để thăm dò hư thật của kẻ địch: “Hộ pháp làn da đỏ sậm này mạnh đến khoa trương, một đòn toàn lực của Huyết Xà thương thế mà cũng chưa đâm thủng làn da. Bỏ qua kẻ này! Thử ba kẻ khác một chút.”
“Vù.” Đông Bá Tuyết Ưng không ngừng tay, lật tay đâm một thương về phía nam tử mắt biếc kia.
Huyết Xà thương lướt qua không trung, quỷ dị khó lường.
Nam tử mắt biếc ánh mắt âm lãnh, cười lạnh, hai tay nắm một thanh trường đao, thân đao rất nhỏ, lại có rất nhiều đồ án điêu khắc, đôi tay hắn nắm đao nháy mắt bổ mạnh tới.
“Soạt.”
Một cú bổ mạnh.
Toàn bộ thế giới trước mắt cũng trực tiếp bị cắt làm hai, một thanh đao kia cũng phóng to, bổ mạnh về phía Đông Bá Tuyết Ưng.