“Đợi lát nữa chậm rãi nghiên cứu.” Đông Bá Tuyết Ưng lại nhìn bảo vật khác, sau đó xách một ngọn đèn.
Đây là một cái đèn đồng xanh.
Trên đồng xanh có ký hiệu kỳ dị, lửa đèn như hạt đậu, lay động thiêu đốt, ngọn lửa là màu xanh lục đậm.
“Thật quỷ dị.” Đông Bá Tuyết Ưng mơ hồ cảm thấy một cái đèn đồng xanh này hẳn là có bí mật gì, nếu không đơn thuần chỉ là đèn bình thường? Sao có thể!
Chỉ là giới hạn bởi tầm mắt, giới hạn bởi cảnh giới không đủ cao, trong lúc nhất thời còn chưa nhìn thấu.
Đông Bá Tuyết Ưng lại lật xem bảo vật khác.
Từng món.
“Hoặc là Trúc thánh giả đoạt được, hoặc là hắn từ trong di tích có được, đều là những bảo vật cổ xưa kỳ quái.” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ gật đầu, “Không vội, đặt bên người chậm rãi cân nhắc, nghiên cứu tấm kim loại đen kia trước.”
Đông Bá Tuyết Ưng cầm lấy tấm kim loại đen, liền đắm chìm vào.
******
Thần giới.
Trúc thánh giả đang ở trong sân, đây là sào huyệt của huynh trưởng hắn Diệp thánh giả, hắn vẫn rất an tâm.
“Hừ.” Tâm tình Trúc thánh giả cũng không tốt.
Bởi vì nay bên ngoài truyền ồn ào huyên náo, đều đang kinh ngạc than thở thực lực của Đông Bá Tuyết Ưng, mà Trúc thánh giả hắn lại là hòn đá kê chân.
“Nếu không phải hắn có chân thần khí, sao có thể dễ dàng như vậy đã diệt một thân thể của ta.” Trúc thánh giả nheo mắt, “Để hắn đắc ý trước một chút. Giáo chủ đã nói rồi, vậy hẳn cũng sẽ hành động, đến lúc đó hắn chết, toàn bộ từ chỗ ta cướp đi bị giáo chủ lấy đi, ngay cả chân thần khí cũng sẽ bị lấy đi. Hừ hừ, đến lúc đó hối hận muốn khóc nhỉ.”
Trong lòng Trúc thánh giả càng khó chịu, càng chờ mong Đông Bá Tuyết Ưng cũng thiệt thòi lớn.
Hắn đang đợi.
“Hả?” Trúc thánh giả nhíu mày, hơi ôm đầu, “Sao ta cảm giác không quá thích hợp.”
Đầu tiên là cảm giác mê muội.
Sau đó chính là cảm giác ghê tởm rất khó chịu rất khó chịu, bản tôn thần tâm cũng có cảm giác xé rách.
“Không ổn.” Trúc thánh giả biết không ổn. Đại năng giả nào sẽ xuất hiện loại tình huống này.
Nhưng ngay sau đó.
Bản tôn thần tâm đã vặn vẹo của hắn chợt xé nát, sau đó liền tiêu tán hóa thành hư vô.
Trúc thánh giả trừng mắt tròn xoe.
Thân thể lại ngã xuống đất, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Trúc thánh giả đã chết.
Cứ như vậy chết rồi! Chết vô thanh vô tức, bởi vì thời gian quá ngắn còn chưa kịp nuôi phân thân, lần này chết tự nhiên là bản tôn phân thân đều bị diệt! Cho dù nuôi ra phân thân, kết cục cũng tương tự!
Mà huynh trưởng hắn ‘Diệp thánh giả’ rất nhanh phát hiện một màn kinh hãi này. Hắn từ đầu tới đuôi cũng chưa phát hiện bất cứ kẻ địch nào, bất cứ khí tức bên ngoài nào, thậm chí bất cứ dấu vết công kích chiến đấu nào, huynh đệ hắn ‘Trúc thánh giả’ đã chết.
...
Thời Không đảo.
Chung quanh hòn đảo này còn có các hòn đảo nhỏ rải rác, những hòn đảo nhỏ này nhỏ thì phạm vi vài dặm, lớn cũng chỉ mấy chục vạn dặm, giống như các ngôi sao vây quanh Thời Không đảo.
Ở Thời Không đảo có một tòa đại điện cực kỳ rộng lớn chói mắt, trong điện có mùi thơm tràn ngập.
Trên đại điện.
Có một cái chiếu cỏ dại màu bạc trắng dệt thành, chiếu trải ở trên đại điện. Một nam tử tóc đen áo bào đen đang ngồi xếp bằng ở trên chiếu nhắm mắt tĩnh tu, một đôi lông mày của hắn giống như kiếm sắc, khuôn mặt lạnh lùng. Hắn là tồn tại sở trường thao túng thời không nhất trong toàn bộ thần giới thâm uyên—— ‘Thời Không đảo chủ’, vô số sinh mệnh bị hắn thao túng, đi tiến hành từng lần nhiệm vụ tử vong.
“Chủ nhân.” Thanh âm trầm thấp vang lên, “Có chuyện quan trọng bẩm báo.”
“Chuyện gì?” Thời Không đảo chủ mở mắt ra. Hắn biết thanh âm trầm thấp này chính là khí linh ‘Thời Không thần điện’ thủ hạ trung thành nhất của hắn. Thời Không thần điện luôn luôn vận hành, theo dõi các nơi của toàn bộ vũ trụ, không có chuyện quan trọng là sẽ không đến quấy rầy hắn.
“Trúc thánh giả đã chết, bản tôn phân thân đều hủy diệt, nhưng hắn chết phi thường kỳ quái.” Thanh âm trầm thấp nói.
Thần giới, trong sân chỗ thi thể Trúc thánh giả.
Huynh trưởng hắn ‘Diệp thánh giả’ đứng ở một bên nhíu mày nhìn: “Rốt cuộc chết như thế nào, gϊếŧ như thế nào? Chung quy không có khả năng là tự sát chứ.”
Giới thần tứ trọng thiên có lẽ sẽ bản tôn thần tâm tán loạn, nhưng cũng sẽ ở trước khi tán loạn lựa chọn đầu thai chuyển thế.
Huynh đệ đại năng giả này của hắn, sao lại chết lặng yên không một tiếng động?
“Vù.”
Bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một bóng người.
Diệp thánh giả bị dọa nhảy dựng, sào huyệt của mình pháp trận tầng tầng, thế mà đột nhiên có người ngoài đến.
Nhưng lúc nhìn thấy nam tử tóc đen áo bào đen lạnh lùng kia liền lập tức cung kính hành lễ: “Bái kiến Thời Không đảo chủ.” Người tới thế mà là Thời Không đảo chủ. Lấy sự thao túng đối với thời không của Thời Không đảo chủ, lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở đây cũng rất bình thường.
“Khí linh thần điện đã nói với ngươi?” Thời Không đảo chủ lạnh nhạt nói.
“Vâng.” Diệp thánh giả vội nói.
“Ngươi không phát hiện một chút động tĩnh dấu vết nào?” Thời Không đảo chủ hỏi tiếp.
“Không có!” Diệp thánh giả nói, “Nơi tu hành này của ta pháp trận tầng tầng, có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở đây, thần giới thâm uyên cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng thân phận địa vị chúa tể căn bản khinh thường làm việc như vậy.”
Thời Không đảo chủ nhẹ nhàng gật đầu. Bọn họ muốn gϊếŧ một chân thần bình thường, là có thủ đoạn, dù động tĩnh lớn nữa cũng mặc kệ, dù sao kẻ mạo phạm chúa tể... Gϊếŧ không tha! Lén lút gϊếŧ một đại năng bình thường như vậy, đối với chúa tể mà nói ngược lại quá mất mặt.
Thời Không đảo chủ quan sát một khối thi thể nằm ở nơi đó mắt trừng tròn xoe, lặng yên không một tiếng động đã đem thi thể hắn dò xét hết.
Sau khi quan sát vài lần, Thời Không đảo chủ khẽ nhíu mày.
Vù.
Lập tức liền biến mất vào hư không.
Diệp thánh giả sững sờ đứng ở một bên, cứ như vậy bỏ đi rồi? Không có lời khác? Thi thể này là giữ lại? Hay là xử lý?
“Diệp thánh giả, chủ nhân đã điều tra xong, nơi này ngươi nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó.” Thanh âm khí linh Thời Không thần điện truyền đến.
...
Huyết Nhận thần đình, trong sân căn nhà gỗ kia.
Thâm uyên thuỷ tổ và Huyết Nhận thần đế đang uống rượu cười nói, bỗng xa xa một bóng người nhanh chóng tới gần ngoài cửa nhà gỗ.
“Là hắn?” Thâm uyên thuỷ tổ có chút kinh ngạc liếc bên ngoài.
Cửa sân nhỏ của nhà gỗ đẩy ra.
Thời Không đảo chủ tóc đen áo bào đen vẻ mặt lạnh lùng đi đến.
“Hiếm khi ngươi tới chỗ ta.” Khóe miệng Huyết Nhận thần đế hơi nhếch lên, “Không sợ ta diệt một phân thân này của ngươi.”
“Là chuyện có liên quan với Mẫu Tổ giáo.” Thời Không đảo chủ lạnh nhạt nói.
“Mẫu Tổ giáo?” Huyết Nhận thần đế, thâm uyên thuỷ tổ đều cả kinh, đều nghiêm nghị hẳn lên.
“Chuyện gì vậy. Ngươi đã phát hiện cái gì?” Huyết Nhận thần đế hỏi.
Thời Không đảo chủ nói: “Khí linh thần điện của ta phát hiện Trúc thánh giả đã chết, hơn nữa chết kỳ quái. Ta thoáng xem xét... Rất giống thủ đoạn diệt khẩu của Mẫu Tổ giáo.”
“Mẫu Tổ giáo diệt khẩu?” Huyết Nhận thần đế nhíu mày.