“Trúc thánh giả.” Đông Bá Tuyết Ưng ở bên cạnh nói, “Chuyện năm đó ngươi cướp Xích Hỏa lão tổ, ta và Xích Hỏa đều có thể mặc kệ việc này. Nhưng lần này, ngươi phải dừng tay.”
Dựa theo hứa hẹn.
Nếu mình không thể bổ toàn pháp trận trên cuộn vải cũ nát kia, đến lúc đó là phải đem Thái Dương Tinh Hạch Thạch trả lại cho Liên Quân tinh chủ. Nếu bị cướp rồi, còn trả lại như thế nào?
“Dừng tay?” Trúc thánh giả đột nhiên duỗi tay ra.
Tay phải thật lớn giống như màn trời buông xuống, mỗi một ngón tay đều hóa thành cây trúc màu đen, năm cây trúc màu đen tản ra vô tận sát khí. Xích Hỏa lão tổ đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, hóa thành luồng sáng màu tím đậm chói mắt! Một luồng sáng màu tím đậm này tản ra nhiệt độ khủng bố, đốt cháy tất cả. Nhưng bàn tay khổng lồ của Trúc thánh giả trực tiếp túm lấy, cây trúc màu đen đó tràn ngập tính dẻo dai cùng lạnh lẽo, hoàn toàn khắc chế lửa này.
Phành! Phành! Phành!
Hai bên va chạm.
Mặc cho Xích Hỏa lão tổ giãy dụa như thế nào, cũng như thú bị nhốt trong l*иg giam, mỗi lần giao thủ hắn đều bị thương, tuy thân thể lửa này năng lực bảo mệnh mạnh, nhưng theo lần lượt bị thương, hắn cách tử vong cũng càng lúc càng gần.
“Ha ha ha...” Trúc thánh giả còn liếc Đông Bá Tuyết Ưng bên cạnh một cái.
Kèm theo không cam lòng rống giận cuối cùng: “Trúc thánh giả!” Một bản tôn này của Xích Hỏa lão tổ rốt cuộc bị gϊếŧ.
Trúc thánh giả rất nhanh từ trong vật phẩm Xích Hỏa lão tổ để lại tìm được một viên Thái Dương Tinh Hạch Thạch kia.
“Thái Dương Tinh Hạch Thạch, lại một viên?” Trúc thánh giả nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng bên cạnh, cười to, “Ha ha ha, Đông Bá Tuyết Ưng, ta gϊếŧ hắn rồi, ngươi làm thế nào đây, ha ha ha...”
Trong mắt Đông Bá Tuyết Ưng lóe lên sát khí: “Ngươi đây là đang tìm chết.”
Soạt.
Bóng người Đông Bá Tuyết Ưng tiêu tán.
“Giận rồi? Phẫn nộ rồi?” Trúc thánh giả thấy thế sửng sốt, lập tức cười, “Thực lực tương đương, ngươi lại có thể làm khó dễ được ta?” Lập tức hắn cất bước liền xuyên qua thời không biến mất rời đi.
Chỉ còn lại có Thái Dương Tinh trước sau như một, tản ra ánh sáng cùng nhiệt độ.
Hắc Vụ hải, Đông Bá đế quân phủ.
Dư Tĩnh Thu, Đông Bá Ngọc có chút nghi hoặc nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, Xích Hỏa lão tổ.
“Phụ thân, lão tổ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đông Bá Ngọc nhịn không được hỏi.
“Một chút phiền toái.” Đông Bá Tuyết Ưng nhíu mày.
Xích Hỏa lão tổ thì có chút sốt ruột, cũng trở nên tái nhợt. Chỉ một lát sau, cả người hắn cũng có chút vô lực, nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, thấp giọng nói: “Tuyết Ưng, đây là ta không thể giữ được Thái Dương Tinh Hạch Thạch, tất cả nguyên nhân đều ở ta. Tương lai ngươi phải trả Liên Quân tinh chủ Thái Dương Tinh Hạch Thạch, tất cả ta đến trả.” Xích Hỏa lão tổ nói, thanh âm cũng rất yếu.
Bởi vì hắn hiểu, hắn làm sao trả? Thái Dương Tinh Hạch Thạch chí bảo trân quý như vậy, căn bản không thể trả!
“Xin lỗi, xin lỗi.” Xích Hỏa lão tổ thấp giọng nói, giờ phút này lòng hắn tràn đầy phẫn hận, áy náy, ảo não, hắn thậm chí hối hận vì sao phải nhờ Đông Bá Tuyết Ưng hỗ trợ! Nếu không đến nhờ Đông Bá Tuyết Ưng hỗ trợ, không phải không có chuyện như vậy? Thái Dương Tinh Hạch Thạch, đến lúc đó bảo Đông Bá Tuyết Ưng đến trả, lại trả như thế nào?
“Cái đó không quan hệ với ngươi.” Đông Bá Tuyết Ưng lạnh lùng nói, “Đây là chuyện của ta cùng Trúc thánh giả, ta đã nói là đồ của ta, hắn thế mà còn cướp!”
“Tĩnh Thu, Ngọc Nhi, ta ra ngoài một chuyến.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Vâng.” Đông Bá Ngọc đáp.
“Lần này đi phải cẩn thận.” Dư Tĩnh Thu đoán được Đông Bá Tuyết Ưng muốn làm gì, lập tức nhắc nhở.
“Yên tâm, một tên Trúc thánh giả, ta còn chưa để vào mắt.” Đông Bá Tuyết Ưng nhếch miệng cười.
Oành!
Lập tức một bước lên trời, nhanh chóng rời đi.
Xích Hỏa lão tổ ngẩng đầu nhìn theo Đông Bá Tuyết Ưng rời đi, nắm tay siết chặt, lòng tràn đầy ảo não không cam lòng, câu nói kia của Trúc thánh giả vẫn quanh quẩn bên tai hắn—— “Ai bảo ngươi yếu?” “Ai bảo ngươi yếu?” “Ai bảo ngươi yếu?”... Từng lần quanh quẩn, giống như vô số con kiến cắn trong lòng, áy náy đối với Đông Bá Tuyết Ưng, phẫn nộ đối với Trúc thánh giả, đủ loại cảm xúc tràn ngập trong lòng.
******
Tinh vực tương đối hẻo lánh của thần giới, trên một đại lục trúc đen khổng lồ, trong quần thể cung điện liên miên, Trúc thánh giả đang vuốt ve từng cây trúc màu đen, mặt mang ý cười, tâm tình vô cùng tốt: “Thật sự là không ngờ, ở trên người một đại năng giả bình thường Xích Hỏa lão tổ, ta thế mà trước sau chiếm được hai viên Thái Dương Tinh Hạch Thạch quý giá. Ha ha ha, vận khí này thật đúng là vô địch! Ha ha ha, chờ đem một viên Thái Dương Tinh Hạch Thạch đó lại hiến cho giáo chủ, không biết sẽ ban thưởng cái gì.”
Trúc thánh giả bỗng khẽ biến sắc, ngẩng đầu nhìn hướng xa xa.
Ánh mắt hắn xuyên thấu qua cự ly cực xa, thấy được trong vũ trụ ngoài đại lục trúc đen vừa mới xé rách ra một cái thời không thông đạo, từ trong thời không thông đạo đó một thanh niên đồ đen đi ra. Sát khí thanh niên đồ đen phát ra đã rợp trời rợp đất tràn ngập đến.
Con ngươi Trúc thánh giả co rụt lại, nhìn một cái bóng người kia, thấp giọng lẩm bẩm: “Đông Bá Tuyết Ưng, thế mà thật sự dám đến?”
Hắn tự hỏi.
Hắn và Đông Bá Tuyết Ưng một người là vũ trụ thần ma bảng hạng năm mươi ba, một người hạng năm mươi hai. Thực lực vốn là tương đương! Mà nay hắn lại là ở trong sào huyệt của mình, theo hắn thấy, Đông Bá Tuyết Ưng nếu thật sự đánh tới cũng chỉ là lãng phí khí lực, căn bản không uy hϊếp được mình. Một khi đã như vậy, hắn cho rằng lấy trình độ thông minh của Đông Bá Tuyết Ưng, hẳn là không đến mức ngốc nghếch đánh tới.
Nhưng sự thật, vẫn đánh tới.
“Hỏa Thành tôn giả chưa tới.” Trúc thánh giả mượn dùng nhân quả cảm ứng, có thể xác định Hỏa Thành tôn giả giao tình cực sâu với Đông Bá Tuyết Ưng cũng chưa tới.
“Chỉ một mình hắn?” Khóe miệng Trúc thánh giả nổi lên cười nhạo, “Bị lửa giận tràn ngập đầu óc, ngốc rồi?”
...
Từ trong thời không thông đạo đi ra.
Trên người Đông Bá Tuyết Ưng sát khí ngút trời, đôi mắt lạnh như băng nhìn mảnh đại lục mọc đầy trúc màu đen này, vô số cây trúc màu đen phát ra khí tức tà ác cùng với hàn ý.
“Trúc thánh giả!” Đông Bá Tuyết Ưng mở miệng quát, thanh âm cuồn cuộn mượn dùng thế giới lực bao phủ toàn bộ đại lục trúc đen.
“Trúc thánh giả!” “Trúc thánh giả!” “Trúc thánh giả!”...
Tiếng hét phẫn nộ cuồn cuộn, vang lên ở mỗi một chỗ của đại lục trúc đen khổng lồ, làm không ít thủ hạ của Trúc thánh giả đều kinh động, mỗi người đều có chút kinh hãi. Trong tiếng hét phẫn nộ này ẩn chứa ý chí làm bọn họ ai cũng sợ hãi chân mềm nhũn ngã xuống đất, một số kẻ thực lực yếu chút càng là trực tiếp trong nháy mắt mất đi ý thức hôn mê.