Phải biết, chủ nhân Hồ Tâm đảo cố ý để lại một tòa cổ động phủ, bình thường chính là để lại cho người tu hành hậu bối cơ duyên. Loại cơ duyên cố ý để lại này... so với ra ngoài thám hiểm không có mục tiêu thu hoạch sẽ lớn hơn rất nhiều! Chủ nhân Hồ Tâm đảo sẽ dẫn đường bọn họ đi xa hơn ở trên đường tu hành. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Huyết Nhận thần đế mang hai người, một người là Trúc Sơn phủ chủ, một người là Cổ Tàng đế quân.
Hai người bọn họ đều rất cần đột phá.
“Đông Bá Tuyết Ưng, lần này, ta nợ ngươi một cái nhân tình lớn rồi.” Trúc Sơn phủ chủ lộ ra nụ cười mỉm. Hắn rất thích ý nợ nhân tình như vậy, bởi vì đây là cơ duyên của hắn.
...
Chuyện xảy ra trong di tích Hồ Tâm đảo, Đông Bá Tuyết Ưng khiến Trạch Nặc quân vương, Khô Thụ lão mẫu bị thất thế, Hỏa Thành tôn giả đi ra nói Đông Bá Tuyết Ưng là huynh đệ sinh tử của hắn, giúp hắn bức lui Cửu Dương cung chủ, Tử Bào Vu Hoàng, điều này cũng không tính là bí ẩn, dù sao lúc ấy có mấy người biết được, theo thời gian cũng dần dần bắt đầu truyền lưu ở trong đại năng giả.
Tiếng tăm Đông Bá Tuyết Ưng cũng bắt đầu dần dần to lên, rất nhiều đại năng giả tiềm tu cũng đều bắt đầu nhìn thẳng vào Đông Bá Tuyết Ưng.
Thế giới này chính là như thế, thực lực mới là căn bản nhất! Thực lực Đông Bá Tuyết Ưng đủ khiến rất nhiều đại năng giả bắt đầu trịnh trọng đối đãi.
******
Vật chất giới. Thế giới Hạ tộc.
Đông Bá Tuyết Ưng đồ đen vừa mới từ trong Hồng Thạch sơn đi ra. Hắn đem thanh phi đao chân thần khí nọ để lại Hồng Thạch sơn, để bản tôn tìm hiểu luyện hóa cho tốt. Muốn luyện hóa một món chân thần khí cũng không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa lần này đi hắc ám thâm uyên thật sự quá nguy hiểm. Chân thần khí lại chưa luyện hóa thành công, tự nhiên không thể mang theo.
Thật ra phi đao cùng một thanh thần kiếm kia, mình cùng thê tử cũng đều từng tìm hiểu lẫn nhau, chỉ là hiện nay cảnh giới của mình mới tam trọng thiên, nắm giữ nhất phẩm thần tâm mới ba loại, vẫn là một thanh phi đao kia thích hợp tìm hiểu sở trường của mình. Về phần một thanh thần kiếm đó... quy tắc ảo diệu bên trong vượt qua phạm trù mình hiện nay.
Chờ sau khi thành tứ trọng thiên cảnh giới cao hơn, có lẽ có thể đi tìm hiểu một chút một thanh thần kiếm đó.
“Vù.”
Rời khỏi vật chất giới, tới thần giới.
Sau đó Đông Bá Tuyết Ưng ngồi phi thuyền tinh vực, bắt đầu hướng hắc ám thâm uyên chạy đi.
Hắc ám thâm uyên, là hình trụ có chút vặn vẹo, giống như một khúc ruột, là do từng tầng thế giới chồng xếp hình thành, cho nên hắc ám thâm uyên lại được xưng là ‘vực sâu không đáy’, toàn bộ hắc ám thâm uyên một mảng tối đen u ám, giống như muốn cắn nuốt hấp thu tất cả.
“Không hổ là hắc ám thâm uyên, chỉ cần xa xa quan sát, đã cảm giác được khí tức tràn ngập hắc ám hủy diệt cắn nuốt đó của nó, giống như muốn cắn nuốt hủy diệt tất cả.” Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm cảm khái. Hắn đứng ở trên boong phi thuyền tinh vực nhìn ra xa xa xa, vì che giấu tung tích, ngay cả phi thuyền tinh vực nay cũng biến đổi hẳn bộ dáng, biến thành màu đen sì.
Bộ dáng bản thân Đông Bá Tuyết Ưng cũng đại biến.
Trên mặt hắn đeo một cái mặt nạ dữ tợn, đầu mọc hai cái sừng nhọn màu đen xoắn ốc, mặc áo bào màu đỏ sậm, toàn thân tản ra khí tức hắc ám hủy diệt làm người ta sợ hãi, khí tức này giống như sinh mệnh hắc ám thâm uyên sinh trưởng ở địa phương.
Phải biết, ngụy trang khí tức sinh mệnh là một sự kiện rất khó, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng làm được, là vì thân phận ‘Huyết Nhận quán chủ’ mới được ban cho một bộ áo bào kia. Hiệu quả ngụy trang của bộ áo bào đó vô cùng tốt! Phải biết Huyết Nhận thần đế cũng chỉ vất vả luyện chế một chút như vậy, chuyên môn chuẩn bị cho quán chủ dưới trướng.
Làm sát thủ, cũng không dễ dàng.
“Oành ~~~ “
Phi thuyền tinh vực dọc theo thời không thông đạo, rốt cuộc tiến vào tầng ngoài cùng của hắc ám thâm uyên.
Thế giới hắc ám thâm uyên, là một tầng chồng chất một tầng, cho nên Đông Bá Tuyết Ưng muốn đến mục tiêu của mình, phải không ngừng đi xuống xuyên qua từng tầng thâm uyên thế giới!
“May mắn, thâm uyên thế giới chỗ đại ma thần ‘Đạt Nhĩ Hào’, là hắc ám thâm uyên tương đối bên trên.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ.
“Hô hô hô ~~~ “
Một ý chí hắc ám hủy diệt vô biên vô tận quét tới, ý chí đó cao cao tại thượng, mang theo gϊếŧ chóc, hủy diệt, hắc ám, giống như muốn đem tất cả đều đồng hóa.
Nhưng trên vạn dặm phạm vi chung quanh Đông Bá Tuyết Ưng đều là ngăn cách tất cả quy tắc tra xét, căn bản không cho thâm uyên ý chí tới gần.
“Loại cảm giác hắc ám hủy diệt này rất không thoải mái, những ác ma bắt đầu từ khi sinh ra đã luôn sinh hoạt ở hắc ám thâm uyên, cuối cùng thế mà cũng có thể siêu thoát trở thành chân thần? Nhưng tựa như sư tôn bọn họ nói, mặc dù thành chân thần, trong xương tủy cũng là kẻ điên.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nhủ.
Hắc ám thâm uyên, cũng có đất liền biển cả, có đại thụ che trời, có sông ngòi hồ nước.
Chỉ là nơi này có khí tức hắc ám quanh năm không tiêu tan, khí tức này tẩm bổ mỗi một sinh linh dân bản xứ nơi này, khiến những sinh linh dân bản xứ vừa sinh ra được đã có được thân thể cường đại, nhưng mỗi người cũng khát máu gϊếŧ chóc. Đám sinh linh dân bản xứ này bị vật chất giới, bị các sinh linh thần giới xưng là... Ác ma!
“Vù.”
Một ác ma đi qua ở trong rừng rậm, thật cẩn thận chú ý bốn phương tám hướng. Lịch sử ác ma trưởng thành, chính là gϊếŧ chóc trưởng thành, muốn trở thành ma thần, con đường này là phi thường gian nan, cho nên ác ma ngu xuẩn nữa trong xương tủy cũng có sự ‘giảo hoạt’.
“Con cốt long kia không ở đây, hẳn là đi ra ngoài tuần thú nhỉ, quá tốt rồi.” Ác ma nhỏ gầy này ở trên một cái cây to, nhìn xa xa quan sát một hồi lâu mới làm ra phán đoán.
Đúng lúc này ——
“Ầm ầm ầm ~~~ “
Ở sâu trong bầu trời đỏ sậm, một chiếc thuyền lớn khổng lồ màu đen từ một đầu khác của thời không thông đạo bay tới, nó phát ra khí tức làm không gian chung quanh cũng đọng lại, uy thế của nó khiến ác ma nhỏ gầy phía dưới không khỏi run rẩy. Ác ma nhỏ gầy mơ hồ thấy được trên đầu thuyền chiếc thuyền lớn màu đen đang sừng sững một tồn tại tản ra khí tức hắc ám hủy diệt.
Chỉ liếc một cái, cũng không thấy rõ, ác ma nhỏ gầy này đã lập tức cúi đầu không dám nhìn nữa, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Đáng sợ!
Kẻ này so với ma thần đại nhân hắn từng thấy đáng sợ hơn không biết bao nhiêu lần! Chỉ cách hơn mười vạn dặm mơ hồ liếc một cái, sự sợ hãi đã bao phủ toàn thân hắn.