“Có lẽ như vậy, là một con đường khác?” Đông Bá Tuyết Ưng tự hỏi.
“Mặc kệ nó!”
“Ta cũng chỉ còn lại có một hai trăm năm tuổi thọ, còn lo trước lo sau làm gì? Luyện thương sao, phải khiến bản thân vui vẻ! Về phần chân ý cái gì, đều là kèm theo.” Đông Bá Tuyết Ưng cười, năm đó lúc mình ở Xích Vân sơn thế giới, cũng không có bất cứ tiền nhân nào chỉ dẫn, thuần túy theo nội tâm, mặc dù bị Tư Không Dương quan chủ răn dạy, nhưng mình vẫn kiên trì, sau đó nắm giữ Cực Điểm Xuyên Thấu Chân Ý sơ hình.
“Nên như vậy!”
Đông Bá Tuyết Ưng không chút do dự.
“Từ sau khi nắm giữ ba loại nhị phẩm chân ý, ta đã bị uy lực của chúng nó làm lóa mắt, một lòng muốn khiến chúng nó mạnh hơn.” Đông Bá Tuyết Ưng cảm khái, “Lại quên ta quá khứ theo đuổi vẫn là thương pháp! Chân ý, là phục vụ cho thương pháp. Thương pháp mới là chủ! Theo đuổi thương pháp, về phần ngộ ra chân ý nào, cứ tùy tiện đi.”
“Chỉ cần thương pháp của ta mạnh hơn, vậy ta vẫn đang tăng lên!”
Cái này cũng không thể trách Đông Bá Tuyết Ưng.
Thật sự là Cực Điểm Xuyên Thấu Chân Ý, Hư Giới Chân Ý, Tinh Thần Chân Ý quá mạnh, chúng nó khiến Đông Bá Tuyết Ưng cảm nhận không gì không làm được, thậm chí hắn cũng cho rằng ở thế giới phàm nhân đã không ai có thể uy hϊếp đến tính mạng mình. Vẫn là lần này vây công, khiến hắn cảnh tỉnh! Khiến hắn thật sự tỉnh táo, nhớ tới hắn quá khứ luôn theo đuổi là thương pháp.
Thật ra cũng là mấy năm nay, hoặc vì đối phó sào huyệt ác ma, hoặc chính là ngày ngày đêm đêm thăm dò lục địa hải dương, hắn cho tới bây giờ chưa từng dừng lại suy tư.
“Theo đuổi thương pháp, không cần cân nhắc quá nhiều. Như vậy gánh nặng đối với tâm lực cũng nhỏ. Ta mỗi ngày cũng có thể tu hành năm sáu canh giờ. Theo thời gian dài thêm, càng thêm thích ứng đối với đau đớn, thời gian ta tu hành còn có thể tăng thêm.” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ gật đầu. Tuy thân trúng vu độc, nhưng có thể luyện thương mỗi ngày, cũng khiến hắn rất vui vẻ. Lúc luyện thương tựa như đau đớn cũng giảm, đắm chìm ở thế giới thương pháp, cũng làm cho người ta si mê.
...
Sáng sớm hôm sau.
Tuyết Thạch thành bảo đã giăng đèn kết hoa, bắt đầu từ buổi sáng, đã liên tiếp có sinh mệnh Siêu Phàm đến. Thậm chí còn có từng chiếc thuyền lớn đến, trên thuyền lớn đều là sinh mệnh Siêu Phàm đến từ các nơi, bọn họ đều đến chúc mừng, hôm nay chính là ngày kết hôn của nhân vật truyền kỳ Đông Bá Tuyết Ưng.
***
Thuyền lớn xé rách khe hở không gian, nghiền áp bay vào trong mây mù, một số sinh mệnh Siêu Phàm quan sát phía dưới, liền thấy được tòa Tuyết Thạch thành bảo giăng đèn kết hoa kia.
“Đến Tuyết Thạch thành bảo rồi!”
“Còn nhớ năm mươi năm trước xem Siêu Phàm sinh tử chiến của Đông Bá huynh, khi đó ta đã biết, Đông Bá huynh định là tiền đồ phi phàm, mà chính như ta đoán, hắn tu hành cũng chưa tới trăm năm, đã cường đại hơn Trường Phong kỵ sĩ lúc trước nhiều! Chỉ tiếc... Bị vu thần cùng đại ma thần thiết kế trả thù, hủy Siêu Phàm thiên phú nghịch thiên nhất trong lịch sử Hạ tộc ta, nghĩ thôi ta cũng đau lòng!”
“Hôm nay là đại hỷ sự của Đông Bá Tuyết Ưng, những cái này đều đừng nói nữa!”
“Đúng, đại hỷ sự, cái khác đều chớ nhắc!”
Thuyền lớn chậm rãi hạ xuống.
Một nam tử sư nhân thú nhân dẫn đầu đi xuống, sau đó mang theo một đám sinh mệnh Siêu Phàm.
“Đàm Thạch lão ca.” Đông Bá Tuyết Ưng và thê tử Dư Tĩnh Thu đều là toàn thân đỏ rực cùng nhau đến nghênh đón, “Còn có các vị Siêu Phàm Hải Thần cung.”
“Đông Bá lão đệ.” Đàm Thạch cười nói, “Chúc mừng chúc mừng, đem một đóa hoa xinh đẹp nhất trong Siêu Phàm Hạ tộc chúng ta hái tới tay, ngươi cũng không biết, bao nhiêu Siêu Phàm âm thầm nghiến răng nghiến lợi đâu!”
“Ha ha, không có việc gì, hôm nay để bọn họ đều uống nhiều thêm vài lần, uống rượu giải sầu.” Đông Bá Tuyết Ưng trêu chọc, “Đúng rồi, còn chưa chúc mừng Đàm Thạch huynh, bước vào Bán Thần cảnh.”
“Ta cũng vừa đột phá, cung chủ cũng chưa để ta tham chuyện gia tấn công tổng bộ Ma thần hội, bỏ lỡ việc trọng đại bực này, rất tiếc nuối.” Đàm Thạch nói.
Tả Khâu kỵ sĩ Đàm Thạch là vừa đột phá, nay đang củng cố. Hắn một kỵ sĩ mới thăng lên Bán Thần sơ kỳ, đi cũng không giúp được cái gì, Trần cung chủ cũng không cho phép hắn tham chiến. Dù sao ‘Trì Khâu Bạch’ và ‘Đàm Thạch’ là hai vị Siêu Phàm ưu tú nhất một thời kỳ đó của bọn họ.
“Có khác Siêu Phàm đến rồi, ta đi nghênh đón trước, các vị đều vào trong ngồi!” Đông Bá Tuyết Ưng nói, Dư Tĩnh Thu cũng ở bên cạnh mỉm cười theo.
“Được.”
Một đám Siêu Phàm Hải Thần cung này tất cả đều đi vào.
Đông Bá Tuyết Ưng mang theo thê tử đi nghênh đón một nhóm Siêu Phàm khác.
...
Hôn lễ của Siêu Phàm không có nhiều quy củ như phàm nhân, có một số Siêu Phàm thậm chí ngay cả nghi thức cũng lười làm, dù sao tuổi thọ ai cũng dài lâu, rất tiêu sái.
Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu, tất cả cũng giản lược.
Hai người bọn họ cùng nhau đi uống mấy chén với mấy vị hảo hữu khách khứa, coi như là mượn hôm nay báo cho mọi người, hai người bọn họ từ đây chính thức kết làm vợ chồng.
“Đến, Trường Phong huynh. Phu thê chúng ta kính ngươi một ly.” Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu tới chỗ Trì Khâu Bạch.
Trì Khâu Bạch lập tức đứng dậy, chỉ là hắn tuy hết sức che dấu, nhưng trên nét mặt vẫn có một chút phức tạp, đối với cái này hai người Đông Bá Tuyết Ưng cũng hiểu... các Siêu Phàm thật ra cũng đều từng nghe nói, Trì Khâu Bạch năm đó là từng trải qua một hồi tình kiếp. Từ đó về sau, Trì Khâu Bạch một đêm đầu bạc, ở trên tu hành lại càng thêm điên cuồng, càng thêm đột nhiên tăng mạnh. Nhưng mọi người đều biết chỗ đau trong lòng hắn, bình thường cũng sẽ không nhắc tới.
“Tuyết Ưng, Tĩnh Thu.” Trì Khâu Bạch nói, “Hai người các ngươi đều là Siêu Phàm An Dương hành tỉnh chúng ta, ta cũng luôn đem các ngươi coi là huynh đệ tỷ muội, Tuyết Ưng ngươi gặp một kiếp này, ta cũng khó chịu. Nhưng ngươi có thể người có tình làm bạn mãi với Tĩnh Thu, thì cũng hơn vô số người rồi. Các ngươi cũng phải quý trọng.”
“Ừm.” Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu nhìn nhau, đều không tự kìm được lộ ra nụ cười.
“Thấy bộ dáng nhu tình mật ý của các ngươi, ta cũng chịu không nổi, nhanh, nhanh, đi bồi người khác uống rượu đi.” Trì Khâu Bạch vội thúc giục.
Hai người Đông Bá Tuyết Ưng lập tức rời khỏi.
Trì Khâu Bạch thì ngồi ở nơi đó, tuy cố ý che dấu, nhưng vẫn một ly lại một ly rượu, ánh mắt hắn thâm trầm mà xa xưa.
“Ha ha... Tuyết Ưng sư đệ. Tĩnh Thu sư muội, đến đến đến.”
“Oa, Tuyết Ưng sư đệ, ngươi mặc một thân áo bào đỏ, thật đúng là đẹp trai.”
Một đám người Xích Vân sơn thế giới đều ở đây.
Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu hai người bọn họ đều là một phần tử của Xích Vân sơn là, rất quen thuộc, người người kính rượu.
Đô Nhu Nhu sư tỷ cười nhếch miệng, Văn Vĩnh An vẫn cười tủm tỉm như cũ, Vu Thương vẫn không hé răng chỉ có lúc được kính rượu nói câu chúc mừng khô khan, Dư Phong, Bộc Dương Ba, Trương Bằng bọn họ đều náo nhiệt hơn nhiều.