Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 268: Tướng quân (2)

Hạ Các tiền bối tộc, thực lực bọn họ có lẽ không thể so sánh với tồn tại sau lưng đám Đại Địa thần điện, Ma thần hội. Nhưng bọn họ là thật sự không cầu hồi báo, nguyện ý trả giá vì quê hương! Từng thế hệ tiền bối, thần khí Hạ tộc tích góp từng tí một, lúc này mới tích góp được mấy món thần khí cường đại có thể đếm được trên đầu ngón tay như vậy.

“Vậy ngươi tìm ta, lại có chuyện gì?” Viêm Trạch tướng quân lạnh mặt, “Sao. Cho rằng không cso chỗ tốt ta sẽ ngu xuẩn đi giúp ngươi?”

“Không không không, ngươi không phải giúp ta, là giúp chính ngươi.” Ô Vân Hỏa ma thần vội nói, “Theo ta được biết, mấy vị ác ma tướng quân các ngươi đã sớm âm thầm trao đổi, xác nhận đều tự chiếm lĩnh lãnh địa nhỉ. Năm hành tỉnh phương bắc, là địa bàn của Viêm Trạch tướng quân ngươi.”

“Đúng.” Viêm Trạch gật đầu.

Thủy Nguyên đạo quan nắm giữ năm hành tỉnh này, cũng chính là khu vực các ác ma tướng quân sau khi âm thầm thương nghị, cuối cùng Viêm Trạch nắm giữ.

Rất đông ác ma chờ đợi mệnh lệnh của Viêm Trạch.

Đương nhiên ——

Cũng có hai ba phần mười ác ma ở sau khi tiến vào thế giới phàm nhân, căn bản không nghe lệnh nữa, rất điên cuồng tùy ý. Nhưng bọn ác ma điên cuồng tùy ý đó phần lớn ở trong điên cuồng bị Hạ tộc tiêu diệt, chỉ có số rất ít thông minh cẩn thận chút ẩn nấp đi.

Mà càng nhiều vẫn chờ đợi mệnh lệnh. Dù sao chỉ có dựa vào nhau, ở thế giới Hạ tộc bọn hắn những ác ma này mới có thể sinh tồn lâu hơn! Thậm chí có một ngày, hoàn toàn chiếm lĩnh thế giới phàm nhân này.

“Đối thủ của ngươi, chủ yếu là Thủy Nguyên đạo quan.” Ô Vân Hỏa ma thần nói, “Thủy Nguyên đạo quan nay có ba vị Bán Thần, phân biệt là Tư Không Dương, Triều Thanh, Trì Khâu Bạch. Tư Không Dương và Triều Thanh đều là đạt tới Bán Thần đỉnh phong đã lâu... Thực lực rất khó có tiến bộ nữa. Nhưng Trì Khâu Bạch vừa thành Bán Thần, hơn nữa nắm giữ là tam phẩm chân ý, qua mấy trăm năm nữa, hoàn toàn có khả năng vượt qua Hạ sơn chủ. Khi đó hắn chính là đại địch của ngươi!”

“Thật ra ta cảm thấy, uy hϊếp đối với ngươi lớn nhất ngược lại là Đông Bá Tuyết Ưng này!”

“Hắn nay còn chưa đến sáu mươi tuổi, tu hành quá ngắn, nay thực lực ở trong Hạ tộc chỉ sợ cũng đã miễn cưỡng có thể đi vào top mười Thánh Bảng!” Ô Vân Hỏa ma thần nói, “Tiềm lực của hắn, so với Trì Khâu Bạch còn cao hơn! Có lẽ qua ba năm trăm năm nữa, hắn mới sẽ là tồn tại mạnh nhất toàn bộ Hạ tộc, mới là kẻ địch thật sự lớn nhất của ngươi. Ngươi nếu chết ở thế giới Hạ tộc, nói không chừng chính là chết ở trong tay hắn!”

“Ngươi đang châm ngòi?” Viêm Trạch tướng quân lạnh lùng nói.

“Ta không phải châm ngòi.” Ô Vân Hỏa ma thần vội nói, “Thời gian ngươi tiến vào thế giới Hạ tộc quá ngắn, hiểu biết đối với Hạ tộc quá ít, hiểu biết đối với Đông Bá Tuyết Ưng cũng quá ít. Cho dù ta không nói cho ngươi, chờ thời gian dài chút... Ngươi thật sự hiểu biết các Siêu Phàm toàn bộ thế giới Hạ tộc, ngươi cũng sẽ rõ, tiềm lực uy hϊếp của Đông Bá Tuyết Ưng này lớn bao nhiêu. Chẳng lẽ ngươi muốn chỉ nán lại ở thế giới nhân loại hơn một ngàn năm đã bị tiêu diệt? Lấy dã tâm của ngươi, khẳng định muốn cắn nuốt vô số linh hồn nhân loại, đem nhân loại nuôi nhốt, cung cấp linh hồn cuồn cuộn không ngừng... Thậm chí đột phá đến ma thần, đúng không?”

Viêm Trạch tướng quân hừ lạnh: “Đương nhiên!”

Đem vô số nhân loại nuôi nhốt, để bọn họ sinh sản, sau đó Viêm Trạch tướng quân hắn tiến hành từng lượt thu gặt... Cắn nuốt linh hồn vô số nhân loại. Viêm Trạch tướng quân tin tưởng, hy vọng bước vào ma thần của mình chỉ sợ sẽ tăng lên gấp mười.

“Nên nói, ta đều nói rồi.” Sắc mặt Ô Vân Hỏa ma thần bỗng nhiên âm trầm xuống, “Đáng chết!”

Hắn luôn ở xa xa vụиɠ ŧяộʍ giám thị Đông Bá Tuyết Ưng và Trì Khâu Bạch.

Nhưng hiện tại Bán Thần Hạ tộc ‘Triều Thanh’ lão đầu thế mà cũng đến nơi đó.

“Làm một ác ma tướng quân, thống lĩnh quân đội tác chiến, ngươi hẳn là rất rõ... Đối mặt uy hϊếp tiềm tàng có thể gϊếŧ ngươi, nên ứng đối như thế nào.” Ô Vân Hỏa ma thần mỉm cười, lập tức ‘ào!’, hình ảnh trên thủy tinh cầu biến mất vào hư không. Hiển nhiên Ô Vân Hỏa ma thần đã cắt đứt liên hệ.

Trong đại sảnh âm lãnh của chiến thuyền.

Viêm Trạch tướng quân đưa lưng về phía thủ hạ, yên lặng nhìn thủy tinh cầu.

“Đông Bá Tuyết Ưng?” Viêm Trạch tướng quân lẩm bẩm.

Hắn lúc trước chỉ cho rằng thực lực Đông Bá Tuyết Ưng, ác ma ngũ giai trở xuống không thể địch lại.

Nhưng hắn thật sự chưa ý thức được uy hϊếp của Đông Bá Tuyết Ưng, dù sao ánh mắt hắn tụ tập càng nhiều hơn ở trên người Bán Thần Hạ tộc nhân loại. Hắn luôn luôn nghiên cứu mỗi một Bán Thần Hạ tộc, tự hỏi gϊếŧ chết các Bán Thần Hạ tộc đó như thế nào.

Ác ma đã tới thế giới phàm nhân, chính là vì gϊếŧ chóc, chinh phục! Không phải một mực trốn trốn tránh tránh!

“Truyền lệnh ta, tìm Đông Bá Tuyết Ưng.” Viêm Trạch tướng quân nói.

...

Vị trí ban đầu của tòa thành bảo kia đã là cái hố sâu cực lớn.

Đông Bá Tuyết Ưng, Trì Khâu Bạch đang tò mò quan sát cân nhắc cái bể ác ma trước mắt phát ra khí tức tà ác, bể có vô số xúc tua nối liền không gian thế giới Hạ tộc, bọn họ cũng tạm thời không đi tháo dỡ di động.

“Soạt.” Không gian xé rách.

Một lão giả gầy đi dép bệt đạp hư không nhàn nhã đi tới, cười tủm tỉm nhìn Đông Bá Tuyết Ưng và Trì Khâu Bạch xa xa.

Nhìn thấy Siêu Phàm trẻ tuổi, Triều Thanh lão đầu cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì đây chính là tộc đàn kéo dài truyền lại.

“Hai tiểu gia hỏa các ngươi, tìm được bảo bối gì, còn cần ta đến phân biệt?” Triều Thanh lão đầu cười tủm tỉm đi tới, đồng thời ánh mắt cũng dừng ở trên cái bể ác ma tà ác kia, vừa nhìn tròng mắt hắn lập tức trừng to, “Các ngươi tìm được món đồ chơi này? Ai gặp may mắn như vậy?”

“Là Tuyết Ưng, hắn gặp may mắn phát hiện một ma thần tổng đàn, còn nhân cơ hội gϊếŧ một tứ giai ác ma, cuối cùng tìm được cái bể ác ma này.” Trì Khâu Bạch cười ha ha nói, “Ta cũng hâm mộ hắn.”

“Đây không phải là bể gì cả.” Triều Thanh lão đầu nhếch miệng, trong miệng hắn răng cũng đã rụng nhiều cái, hiển nhiên hắn theo tiếp cận sinh mệnh đại nạn, cũng càng thêm già cả, nhưng lại không thể bởi vì già cả mà xem nhẹ hắn, Siêu Phàm đấu khí của hắn cũng sẽ không bởi vì già đi mà yếu bớt chút nào, cảnh giới của hắn cũng sẽ chỉ càng thêm cao thâm.

“Phó quan chủ, đây rốt cuộc là cái gì?” Đông Bá Tuyết Ưng cũng rất nghi hoặc.

Triều Thanh lão đầu đặt mông ngồi ở bên cạnh bể, còn sờ sờ: “Vị ma thần kia có phải giáng xuống hình chiếu thế giới hay không? Có phải nghĩ mọi cách muốn bảo vệ bảo bối này hay không?”

“Đúng, thật ra ta ngay từ đầu căn bản không phát hiện một ác ma đó, là ác ma kia chủ động đánh lén ta, vị ma thần kia cũng dùng chỗ tốt dụ hoặc, đồng thời cũng có các loại uy hϊếp.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.