Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 205: Tức giận (1)

Lại một vị huyết nhục chiến binh bị triệu đến, Dư Phong xếp thứ tám, nhưng hắn so với Bộc Dương Ba càng có uy hϊếp hơn.

Không gian ảo diệu của hắn nói chuẩn xác là ‘Âm ảnh không gian ảo diệu’, cả người hắn đều có thể dung nhập ở trong bóng tối không gian... Lúc hắn chiến đấu với người ta, là hoàn toàn biến mất không nhìn thấy, sẽ chỉ ngẫu nhiên có binh khí đột nhiên xuất hiện, quỷ dị khó lường đánh về phía kẻ địch. Một kích bất thành, binh khí liền lập tức thu hồi đến không gian bóng tối, sau đó lại tiếp tục quỷ dị đánh lén.

Nói thật.

Tuy sức chiến đấu không tính là quá mạnh mẽ, nhưng bọn Đông Bá Tuyết Ưng phần lớn đều không muốn đối địch với Dư Phong! Bởi vì hắn tránh ở trong không gian bóng tối, mỗi lần chỉ là thanh kiếm nhỏ kia đâm ra, rất âm hiểm. May mắn hắn hiện tại thực lực yếu, thời gian nán lại trong bóng tối không gian không lâu lắm.

...

Xếp thứ bảy là Trương Bằng, tuy hắn cũng là không gian ảo diệu, đi lại là con đường chính diện đánh nhau.

Hắn dùng là rìu, hai cây rìu mỏng như cánh ve, lúc vung bổ cực nhanh, mà trên rìu lại mang theo không gian dao động hình thành lưỡi đao sắc! Đây là ‘Không gian nhận’ cực kỳ sắc bén đáng sợ. Nếu nói ‘Không gian thiết cát chân ý’ của Trì Khâu Bạch là phong ảo diệu và không gian ảo diệu kết hợp, sau đó hình thành không gian cắt cực kỳ hung hãn.

Vậy ‘Không gian nhận’ của Trương Bằng, là thuần túy không gian dao động ngưng tụ ra lưỡi đao sắc! Uy lực cực lớn.

...

Từng người ra tay, như tử vong ảo diệu của Vu Thương làm người ta nhìn cũng không rét mà run. Hắn một khi chiến đấu, cả người đều đắm chìm trong tử khí. Loại tử khí này... Bọn Đông Bá Tuyết Ưng đều không dám lấy thân thể đi chạm, ví dụ như ngón tay khẽ chạm sẽ nhanh chóng hư thối, phải lập tức chặt tay, bởi vì một khi tử khí tràn ngập vậy chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Những ảo diệu tương lai có thể thành tựu ‘Tam phẩm chân ý’, hiện nay đã cực đáng sợ.

Đương nhiên đáng sợ nhất vẫn là thời gian ảo diệu của Đô Nhu Nhu... Chỉ là nàng nay xếp thứ nhất, phải tới cuối cùng mới có thể ra sân.

Hiện tại mới đến lượt Tư Đồ Hồng xếp thứ tư, Tư Đồ Hồng chiến đấu là một người bá đạo hung hãn nhất, hắn mỗi một đòn đều như không gian vỡ nát.

“Tư Đồ Hồng.” Tư Không Dương lạnh lùng nói, “Ngươi lớn tuổi nhất, nay lại vẫn chưa thể bước vào Vạn Vật cảnh tầng thứ ba! Thật sự khiến ta rất thất vọng, ngươi kẹt ở bình cảnh này đã gần một trăm năm rồi nhỉ?”

“Ta nhất định cố gắng.” Tư Đồ Hồng nói.

“Ừm.”

Tư Không Dương không nhiều lời. Hắn thích sẽ chỉ điểm rõ, mà có một số người hắn lười nhiều lời. Hắn vốn ôm kỳ vọng rất cao đối với Tư Đồ Hồng, dù sao bốn người nắm giữ ảo diệu loại không gian, Tư Đồ Hồng là một người thiên phú cao nhất, chỉ là Tư Đồ Hồng kẹt ở bình cảnh cũng quá lâu rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn còn có thể tiếp tục giảm xếp hạng của Tư Đồ Hồng. Trương Bằng tuổi tương đương Tư Đồ Hồng, tuy thiên phú kém chút tương đối ngu dốt, nhưng hôm nay đánh giá cũng sắp đến bình cảnh cực hạn của Vạn Vật cảnh tầng thứ hai.

“Đợi lát nữa đề cao thứ hạng của Trương Bằng tiểu tử này.” Tư Không Dương thầm nghĩ.

“Kế tiếp...” Ánh mắt Tư Không Dương dừng ở trên người Đông Bá Tuyết Ưng, trên mặt có nụ cười mỉm, “Đông Bá Tuyết Ưng!”

Hắn đối với Đông Bá Tuyết Ưng là tương đối thiên vị.

Thứ nhất là tiến bộ thật sự rất nhanh, sợ là trong trăm năm sẽ có hy vọng ngưng kết ra thủy hỏa chân ý! Thứ hai đây là Siêu Phàm Thủy Nguyên đạo quan của hắn, lúc trước cũng là Triều Thanh ra sức thúc đẩy, hắn ở bên cạnh cũng hỗ trợ, Đông Bá Tuyết Ưng mới cuối cùng có thể xếp vào nguyên lão dự khuyết.

Giữa không trung.

Một thanh niên đồ đen cùng tráng hán tóc đỏ ngoài thân quấn quýt quanh ngọn lửa giằng co lẫn nhau.

“Chùy sư phụ.” Đông Bá Tuyết Ưng cung kính hành lễ.

“Tiểu tử, cẩn thận.” Tráng hán tóc đỏ hai tay đều cầm một cây chuỳ lớn.

Giữa sườn núi bên cạnh Trúc Ốc sơn, Tư Không Dương, Cung Ngu cùng với tám vị Siêu Phàm khác đều đang nhìn chằm chằm, ở trong mắt bọn họ, Đông Bá Tuyết Ưng là thiên tài tiến bộ cực nhanh, tiến vào Xích Vân sơn thế giới mới mười năm thời gian, thực lực ở trong bọn họ đã xếp trung đẳng, hơn nữa đánh giá không cần quá lâu, thủy hỏa ảo diệu sẽ có hi vọng bước vào tầng thứ ba, đến lúc đó thực lực sợ là có thể xếp đỉnh cao nhất.

Ngưng kết thủy hỏa chân ý, chỉ sợ cũng sẽ rất nhanh.

Tuy nói ‘Thủy hỏa chân ý’ là tứ phẩm chân ý, thấp hơn người khác mục tiêu tam phẩm chân ý, nhị phẩm chân ý! Nhưng khả năng người khác có thể nắm giữ chân ý là rất thấp, chỉ sợ cũng chỉ hai ba người miễn cưỡng có thể được. Đông Bá Tuyết Ưng lại là hầu như trăm phần trăm có thể thành.

Mười con chim trong rừng, không bằng một con chim trong tay. Tám vị Siêu Phàm này thật ra là có chút hâm mộ Đông Bá Tuyết Ưng.

Tu hành hơn trăm năm đã nắm giữ thủy hỏa chân ý.

Trong ngàn năm hẳn có thể thành Bán Thần!

Một con đường Bán Thần bằng phẳng! Tuy nói tứ phẩm chân ý hơi yếu chút, nhưng phóng mắt tồn tại Bán Thần hiện nay, cũng chỉ ma thú nhất tộc Áo Lan trưởng lão là tam phẩm chân ý mà thôi! Nếu có thể dựa vào tứ phẩm chân ý thành tựu Bán Thần, tương lai cũng có hy vọng xếp mấy hạng đầu Bán Thần bảng, đây đã là một con đường Siêu Phàm phi thường sáng lạn chói mắt.

Như sư tỷ ‘Trác Y’ từ trước đến nay bất cứ một nam tử nào cũng bảo trì khoảng cách, bởi vì thái âm thân thể, theo đuổi nàng rất nhiều, thậm chí tính cả ‘Tư Đồ Hồng’ ‘Trương Bằng’ cùng ở Xích Vân sơn cũng theo đuổi nàng, nàng đều không để ý tới.

Nhưng nàng đối với Đông Bá Tuyết Ưng tương đối thân cận! Tuy nói không khoa trương tới mức ‘theo đuổi Đông Bá Tuyết Ưng’, nhưng thái độ thân cận đó, lại là chưa bao giờ có đối với nam tử khác. Điều này cũng khiến bọn Tư Đồ Hồng có chút ghen tị... Nhưng ghen tị nữa, cũng chỉ có thể chịu đựng! Bởi vì bọn họ cũng không muốn là địch với một vị đại năng Siêu Phàm tương lai nhất định thực lực ngập trời.

“Văn sư đệ, Đông Bá sư đệ hình như thương pháp có tiến bộ.” Trác Y lặng yên truyền âm nói với Văn Vĩnh An bên cạnh.

“Khác với lần trước nhìn thấy.” Văn Vĩnh An nhẹ nhàng gật đầu. Hắn am hiểu sinh mệnh ảo diệu, đối với bất luận kẻ nào cũng vô cùng tốt.

...

Trường thương múa lên, nhanh như thiểm điện liên tiếp đâm đánh từng lần một.

Như từng con giao long bay ra, liên tiếp đánh về phía tráng hán tóc đỏ kia! Tráng hán tóc đỏ cầm một đôi đại chuỳ liên tiếp ngăn cản.

“Thật quỷ dị, thật hung mãnh.” Tráng hán tóc đỏ ứng đối cũng rất cố sức, bởi vì trường thương kia xoay tròn đâm tới, thế mà thương sau nặng hơn thương trước! Hơn nữa mỗi một thương đều mơ hồ bất định, giống như bay theo gió, loại cảm giác mơ hồ này để cho tráng hán tóc đỏ rất khó chịu. Dù sao thương pháp Đông Bá Tuyết Ưng vốn đã cực quỷ dị hung mãnh, nay lại mơ hồ bất định.