Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 173: Hơi lộ ra thủ đoạn

“Hô.”

Thằn lằn to lớn màu đỏ rực nháy mắt đã lao tới bên người Đông Bá Tuyết Ưng, móng vuốt thật lớn trực tiếp hướng Đông Bá Tuyết Ưng bước đến, thế cú đạp này khiến vô số phàm nhân xem cuộc chiến phía tây tim đập nhanh khẩn trương không dám hít thở, Đông Bá Tuyết Ưng lại là dưới chân khẽ động liền dễ dàng né tránh, sau đó bóng người hắn biến ảo, lần lượt né tránh con thằn lằn to lớn màu đỏ rực này công kích.

Luôn luôn tránh né, đều chưa đón đỡ, càng đừng nói phản kích.

“Đối thủ trận đầu thật là yếu. Nhắm chừng Siêu Phàm kỵ sĩ bình thường đều có thể dễ dàng thắng lợi nhỉ.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng là có rất ít kinh nghiệm giao chiến với đối thủ Siêu Phàm, cho nên mỗi một trận hắn đều tận lực cẩn thận thể hội, hấp thu chút kinh nghiệm.

“Cút.”

Đông Bá Tuyết Ưng ra chiêu.

Hô.

Trường thương đột nhiên vạch ra đường cong thật lớn, chung quanh trường thương đều có dòng nước vờn quanh xuất hiện, con thằn lằn to lớn màu đỏ rực kia vội vàng giơ vuốt ngăn cản, xẹt ~~~ trong nháy mắt mũi trường thương chạm đến móng vuốt, lực đạo xoay tròn quỷ dị khiến mũi thương dễ dàng biến hướng, từ phía dưới móng vuốt xuyên qua, xuyên thủng vị trí bụng con thằn lằn to lớn màu đỏ rực này.

Sau đó Đông Bá Tuyết Ưng đột nhiên phát lực! Hất lên!

Oành ——

Toàn bộ con thằn lằn to lớn màu đỏ rực đều lập tức bị đánh bay lên, trong nháy mắt đánh bay, con thằn lằn to lớn màu đỏ rực cũng có chút kinh hoảng muốn ổn định bóng người, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng theo đó là một cú vụt đột ngột!

Khiến con thằn lằn to lớn màu đỏ rực vừa mới bị đánh bay cũng không kịp ngăn cản, trường thương hóa thành một ảo ảnh mơ hồ đột nhiên vụt ở trên thân thể nó, khiến toàn bộ thân thể nó đều hướng xa xa bay đi tốc độ cao, va chạm ở trên núi đá ngoài mấy chục thước phát ra tiếng nổ, quay cuồng ngã xuống ở một bên còn thất tha thất thểu, nó lộ ra vẻ bất đắc dĩ, biết mình đã bại.

“Thùng!” Một tiếng trống trầm thấp vang vọng toàn bộ Sinh Tử điện.

Lực lượng vô hình bao phủ xuống, đem con thằn lằn to lớn màu đỏ rực bao bọc hút ra khỏi sân chiến đấu.

Vô số phàm nhân bên ngoài xem cuộc chiến đều kích động nghị luận ầm ầm với nhau, hiển nhiên Đông Bá Tuyết Ưng không ra chiêu thì thôi, vừa ra chiêu đã dễ dàng đánh bay đối thủ. Một thanh niên đồ đen đánh bay một con thằn lằn to lớn dài hơn mười thước... Trên thị giác vẫn rất rung động.

“Trận đầu chấm dứt.” Đông Bá Tuyết Ưng lại rất bình tĩnh, “Sinh vật luyện kim Siêu Phàm này, trên lực lượng kém ta không nhiều, nhưng kỹ xảo quá kém.”

Thân thể mình là Phi Thiên cấp trung kỳ.

Lực lượng con thằn lằn to lớn kia, đại khái cũng là Phi Thiên cấp trung kỳ! Nhưng luận kỹ xảo chiến đấu, đều xa không bằng Hạng Bàng Vân cấp độ này. Nay kỹ xảo chiến đấu của Đông Bá Tuyết Ưng đã cao hơn lúc trước nhiều, hoàn toàn bắt nạt Hạng Bàng Vân. Loại sinh vật luyện kim Siêu Phàm này tự nhiên là dễ dàng bắt nạt.

Chỉ sau thời gian mười hơi thở.

“Hô.” Từ phía trên lại hạ xuống một bóng người, sau khi hạ xuống chiếm cứ ở trên đỉnh núi nhỏ cao nhất của sân chiến đấu. Đây là một sinh vật luyện kim Siêu Phàm giống bọ cạp, thân thể nó thấp bé, cái đuôi bọ cạp thật dài, toàn thân màu đen, từng cái móng vuốt sắc bén, thậm chí ngay cả trên cái đốt chân cũng có mũi nhọn, toàn bộ thân thể hầu như khắp nơi đều là binh khí.

Thoạt nhìn rõ ràng khó chơi hơn nhiều.

“Đây là đối thủ trận thứ hai, rất nhiều Siêu Phàm pháp sư cùng với số ít Siêu Phàm kỵ sĩ yếu ớt đều thua ở trận này.” Đông Bá Tuyết Ưng chân trần đi ở trên đại địa, đi từng bước một, đi hướng con bọ cạp lớn màu đen kia.

Có thể thành Siêu Phàm, không phải mỗi kẻ đều có thể đạt tới Vạn Vật cảnh.

Có một số chỉ cảnh giới thiên nhân hợp nhất, may mắn bước vào Siêu Phàm! Những kẻ thực lực tương đối yếu có nhiều, có không ít thua ở trận thứ hai.

“Ào ào ào ~~~” suối nước róc rách, như dải tơ vờn quanh núi.

Đông Bá Tuyết Ưng đi chân trần đạp mặt nước, không cần dùng thiên địa lực, không cần dùng đấu khí, lại vẫn đạp nước mà không chìm, giống như giẫm trên đất bằng.

Hắn đi mỗi một bước, đều có một loại mỹ cảm thiên địa tự nhiên! Có quy luật vận động vô hình!

Hắn cứ như vậy hướng con bọ cạp lớn màu đen phía trên đi đến, con bọ cạp lớn màu đen khoanh tròn nhìn chằm chằm đối thủ, cẩn thận yên lặng đợi tìm kiếm thời cơ.

...

Dư Tĩnh Thu ở trong vô số phàm nhân, nhìn Đông Bá Tuyết Ưng kia trong sân chiến đấu thật lớn, mặc một bộ đồ đen đi chân trần đạp nước mà đi, đi từng bước, hướng con bọ cạp lớn màu đen phía trên đi đến.

Nàng chỉ cảm thấy, thật đẹp trai!

Loại mỹ cảm thiên địa tự nhiên kia, khiến nàng nhìn mà tim đập cũng nhanh hơn.

“Luôn cảm giác rất lợi hại.”

“Sao hắn đi đường, cũng cảm giác rất bất phàm.”

“Ngươi biết cái gì, đây là trong bộ pháp của hắn cũng mang theo vạn vật tự nhiên ảo diệu, hiển nhiên Vạn Vật cảnh cảm ngộ rất nhiều, chẳng những có thể lợi dụng đến trên thương pháp, ngay cả nhất cử nhất động bình thường cũng có thể dẫn động ảo diệu thiên địa tự nhiên, tùy tiện giơ tay nhấc chân đều có uy lực đáng sợ.” Lập tức có cấp Xưng Hào giải thích, cấp Xưng Hào khác bên cạnh giật mình.

Đám cấp Xưng Hào tốt xấu có thể miễn cưỡng nhìn ra chút ảo diệu, về phần các phàm nhân càng yếu hơn thì thuần túy là tới hưởng thụ, loại Siêu Phàm đại chiến này thoạt nhìn đẹp, rung động!

...

Đông Âu Tuyết Ưng đi tới chỗ cao nhất của đỉnh núi nhỏ trong sân chiến đấu, con bọ cạp lớn màu đen khoanh tròn kia đợi sau khi Đông Bá Tuyết Ưng đủ gần, rốt cuộc phát động tập kích.

Vù!

Nhanh như thiểm điện, cái đuôi con bọ cạp lớn màu đen, quỷ dị khó lường nháy mắt đã đâm đến trước mặt Đông Bá Tuyết Ưng.

“Xẹt.” Trường thương màu đen trong tay Đông Bá Tuyết Ưng dễ dàng đón đỡ, mang theo vạn vật thủy ảo diệu, chiến đấu đến bây giờ Đông Bá Tuyết Ưng luôn dùng là vạn vật thủy ảo diệu, bởi vì như thế càng thêm thích hợp phòng thủ, mặc kệ đối thủ yếu bao nhiêu, cẩn thận là trên hết.

“Xẹt xẹt xẹt.” Con bọ cạp lớn màu đen điên cuồng tiến công.

Cái đuôi bọn cạp, nâng chân, gai nhọn, điên cuồng công kích rợp trời rợp đất.

Đông Bá Tuyết Ưng thì luôn luôn phòng thủ, trường thương chung quanh mơ hồ có dòng nước, tất cả công kích cũng khó tới gần Đông Bá Tuyết Ưng trong hai thước.

“Kỹ xảo chiến đấu bình thường, thắng ở kết cấu thân thể. Một số Siêu Phàm kỵ sĩ chỉ thiên nhân hợp nhất quả thực rất dễ dàng bị ngã, các pháp sư Siêu Phàm không sở trường cận chiến, lại không thể sử dụng khí cụ đặc thù, chỉ có thể sử dụng pháp trượng giản lược nhất, cũng quả thực dễ dàng chiến bại.” Đông Bá Tuyết Ưng sau khi quan sát, trường thương vốn dùng để đón đỡ.

Cán trường thương xoay tròn.

Đón đỡ chuyển thành giận đâm, vừa quỷ dị vừa nhanh, dưới lực đạo quỷ dị, cán thương Đông Bá Tuyết Ưng đâm ra quỹ tích đều là đường cong vặn vẹo, muốn ngăn cản cũng rất khó, càng đừng nói khoảng cách siêu gần.