Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 103: Xuất phát

“Hô ~~ “

Một chiếc phi thuyền luyện kim buông xuống ở chân Tuyết Thạch sơn, từ trong phi thuyền một đám người đi ra, cầm đầu chính là nữ tử áo bào bạc Mặc Dương Kỳ! Phía sau nàng là một đám các trưởng lão cùng với một số tinh anh khác của Mặc Dương gia tộc, ai cũng khẩn trương vạn phần.

Bọn họ nhìn sơn đạo uốn lượn, nhìn tòa thành bảo loáng thoáng trên đỉnh núi.

Mặc Dương Kỳ hít sâu một hơi.

Nhịp tim của người khác cũng có chút loạn.

“Thời khắc quyết định vận mệnh Mặc Dương gia tộc chúng ta đến rồi.” Mặc Dương Kỳ cố gắng bình ổn cảm xúc khẩn trương, lập tức hạ lệnh, “Đi, theo ta lên núi.”

Ai cũng ngoan ngoãn đi bộ lên núi.

Trước lầu chính của thành bảo.

Vợ chồng Đông Bá Liệt đều nhìn chằm chằm một đám người từ xa xa đi tới.

“Ca, ca nói phụ thân mẫu thân sẽ làm như thế nào? Có thể dễ dàng như vậy tha cho Mặc Dương gia tộc hay không?” Thanh Thạch đứng ở bên cạnh khẽ hỏi.

“Đã đáp ứng phụ thân mẫu thân, để họ xử lý, vậy chúng ta không cần quản nữa.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn. Bỗng hắn nhướng mày, nữ tử áo bào bạc Mặc Dương Kỳ đi dẫn đầu, trong một đám trưởng lão gia tộc phía sau nàng lại có một nam tử áo bào xám, chính là người bác ‘Mặc Dương Sâm ’ lúc còn nhỏ từng gặp.

“Mặc Dương Kỳ, dẫn các vị trưởng lão tới, hướng Đông Bá hầu tước cùng với hầu tước phụ nhân bồi tội!” Mặc Dương Kỳ không chút do dự quỳ xuống.

Soạt.

Phía sau, một đám trưởng lão gia tộc cùng quỳ xuống.

Một màn này khiến Đông Bá Tuyết Ưng nheo mắt.

“Không được.” Mặc Dương Du biến sắc, vội lao tới đầu tiên là đi đỡ ca ca Mặc Dương Sâm, “Đều đứng lên đi, đều đứng dậy.”

Đông Bá Liệt thấy thế cũng đi đỡ người.

“Mặc Dương gia tộc chúng ta quả thật đã thua thiệt vợ chồng các ngươi.” Mặc Dương Kỳ lại chưa đứng dậy, toàn bộ trưởng lão phía sau đều quỳ như cũ, mặc kệ Mặc Dương Du, Đông Bá Liệt đi kéo như thế nào, bọn họ cũng quỳ.

“Hừ!”

Kèm theo một tiếng hừ lạnh.

Một luồng Siêu Phàm đấu khí mãnh liệt thành một mảng hình quạt bỗng dưng xuất hiện, đảo qua Mặc Dương Kỳ cùng với một đám trưởng lão, lại tinh diệu né tránh vợ chồng Đông Bá Liệt.

Ầm ~~~ đám người Mặc Dương Kỳ ai cũng bị quạt bay lên, va chạm ở xa xa, có ngã dưới đất, có va vào trên tường, có một số thân cơ thể yếu ớt chút hộc máu ngay tại chỗ. Đám người Mặc Dương Kỳ sắc mặt ai cũng đại biến, có chút hoảng sợ nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng đứng sắc mặt lạnh như băng kia.

“Bồi tội? Quỳ?” Đông Bá Tuyết Ưng lạnh nhạt cười khẩy một tiếng, “Làm trò thế có ý tứ sao?”

“Đây là hồ sơ!”

Mặc Dương Kỳ phản ứng rất nhanh, vội lật tay cầm lên một phần hồ sơ, nhanh chóng đứng dậy, cung kính đưa đến trước mặt Mặc Dương Du, “Hầu tước phụ nhân, mời xem.”

“Hồ sơ?” Mặc Dương Du tâm tình phức tạp nhìn nhìn Mặc Dương Kỳ. Đây chính là tộc trưởng đó, quá khứ tộc trưởng cao cao tại thượng. Thật ra ở đây Đông Bá Liệt, Đông Bá Tuyết Ưng bọn họ đều rất chán ghét với Mặc Dương gia tộc, nhưng Mặc Dương Du lại là phức tạp mâu thuẫn nhất.

Mở ra hồ sơ nhìn kỹ.

“Hừ hừ, hay cho một gia tộc ngàn năm.” Mặc Dương Du nhìn, sắc mặt khó coi, “Các chi các mạch tranh cũng thật ác, thì ra cha ta mất sớm như vậy, còn có nhiều nguyên nhân như vậy.”

“Năm ngàn tám trăm sáu mươi chín người, xử tử. Hơn hai vạn người bị phán trọng tội.” Mặc Dương Du lật đến cuối cùng, cũng có chút bị chấn trụ.

“Cái gì!” Đông Bá Liệt không thể tin được.

“Xử tử hơn năm ngàn người, kết tội hơn hai vạn người?” Thanh Thạch kinh hãi.

Cho dù là Đông Bá Tuyết Ưng cũng có chút giật mình, quá độc ác! Bởi vì toàn bộ Mặc Dương gia tộc tính cả hộ vệ người hầu, đại khái cũng chỉ mười vạn người. Mà có thể bị kết tội... Nếu là người hầu hộ vệ, cũng đều là người hầu hộ vệ tương đối thân cận. Đội hộ vệ gia tộc quy mô lớn bình thường là không quá xen vào trong đó. Bỏ đi đội hộ vệ quy mô lớn này, toàn bộ gia tộc cũng chỉ khoảng năm sáu vạn người.

Xử lý ba vạn người?

Thực ác.

...

Thật ra đấu đá nội bộ của loại gia tộc lớn này vốn là điều bình thường, một khi điều tra ra, liên lụy cực lớn. Lần này Mặc Dương gia tộc một là vì khiến Đông Bá Tuyết Ưng tắt lửa giận, hai cũng là muốn mượn cơ hội này chỉnh đốn gia tộc! Đem rất nhiều khối u ác tính nhân cơ hội cũng xử lý, quá khứ mặc dù là tộc trưởng gia tộc cũng không có khả năng làm bậy như vậy. Nhưng lần này tộc trưởng giơ lá cờ lớn ‘Dập lửa giận của sinh mệnh Siêu Phàm’, tự nhiên là dao sắc chặt đay rối!

Hơn năm ngàn tám trăm người bị gϊếŧ, hơn ba ngàn người không có quan hệ gì với Mặc Dương Du, hoặc là nói quan hệ rất cạn.

Kết tội hơn hai vạn người... Đều là một số đả thủ hộ vệ linh tinh, đều là thủ hạ một số thế lực bị thanh trừ, trực tiếp kết tội bắt đi làm khổ dịch.

“Đây là một ngàn vạn kim phiếu.” Mặc Dương Kỳ theo đó liền dâng một tập kim phiếu thật dày, mỗi một tờ đều là con số siêu lớn mười vạn kim tệ, ước chừng một trăm tấm!

“Thế mà có thể lấy ra nhiều như vậy.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng kinh ngạc. Hạng Bàng Vân để lại hơn tám trăm vạn kim tệ, Tư gia có lẽ có thể nhiều hơn thế chút, nhưng gia sản cũng không nhiều đến đâu cả. Mặc Dương gia tộc dù sao lúc trước vị sinh mệnh Siêu Phàm kia sáng tạo gia tộc, là Siêu Phàm thật sự, cho nên trụ cột Mặc Dương gia tộc phải dày, nhưng dù sao hơn một ngàn năm trôi qua, rất nhiều gia sản đều là tài sản cố định, như xưởng luyện kim, lãnh địa, thành bảo loại lớn, cửa hàng vân vân.

Muốn lấy ra một ngàn vạn kim phiếu, cũng rất khó.

Thật ra Mặc Dương gia tộc lần này cũng là gϊếŧ chết rất nhiều khối u ác tính, đoạt gia sản của bọn họ, rất nhiều trực tiếp gán cho tiền trang đế quốc được rất nhiều kim phiếu, lại từ trong kho gia tộc góp một chút, mới gom được số nguyên một ngàn vạn kim tệ! Cái này hầu như là một phần ba gia sản của Mặc Dương gia tộc!

“Hơn nữa trưởng lão hội gia tộc nhất trí thông qua, sẽ do Mặc Dương Sâm đảm nhiệm tộc trưởng nhiệm kỳ mới.” Mặc Dương Kỳ nói tiếp.

“Ca ca?” Mặc Dương Du có chút sững sờ.

Khóe miệng Đông Bá Tuyết Ưng hơi nhếch lên.

Thật đủ ác.

Để bác mình làm tộc trưởng, hoặc gϊếŧ hoặc kết tội ba vạn người của gia tộc, lại tặng một ngàn vạn kim tệ. Mẫu thân cùng bác dù sao cũng là anh em ruột, cảm tình rất sâu.

******

Đảo mắt đã tới ngày Đông Bá Tuyết Ưng rời đi.

Sáng sớm.

Trong luyện võ trường, Đông Bá Tuyết Ưng đang luyện quyền, thương là quyền kéo dài! Đông Bá Tuyết Ưng thích luyện thương pháp, nhưng cũng thích luyện quyền, thân thể viên mãn như nhất... Lực lượng ở trong cơ thể vận chuyển, mỗi chiêu mỗi thức hoặc thu hoặc phóng.

“Hô.” Đông Bá Tuyết Ưng dừng lại, thở phào một hơi.

Không khí chung quanh cũng hơi chấn động sau đó mới bình tĩnh.

“Tuyết Ưng, đến, uống chút nước trà, ăn chút điểm tâm.” Thấy Đông Bá Tuyết Ưng dừng lại, Mặc Dương Du liền vội hô.

“Vâng.”

Đông Bá Tuyết Ưng cười đi tới, cầm chén nước uống một hơi cạn sạch, sau đó cầm lấy điểm tâm ăn, một miếng một cái: “Vẫn là mẫu thân làm điểm tâm ngon, nhiều năm như vậy, sau tám tuổi con chưa từng được ăn ngon như thế.”

“Trong thành bảo nhiều đầu bếp tốt như vậy, không có ai làm ngon hơn ta?” Mặc Dương Du cười.

“Không lừa người, thực sự không có.” Đông Bá Tuyết Ưng rất nhanh đã đem một khay điểm tâm lớn ăn sạch sẽ.

Một tháng qua quá thoải mái.

Mình sau khi tám tuổi, liền luôn liều mạng luyện thương pháp, về sau rơi vào Hắc Phong uyên lại cô tịch đợi sáu năm. Một tháng qua, quả thực giống như ở trong mộng.

“Con buổi chiều đã phải đi?” Mặc Dương Du bỗng nhiên nói.

“Vâng, đúng, buổi chiều sẽ đi.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Cứ tiếp tục như vậy, con chỉ sợ cũng biến thành tên quần là áo lụa.”

“Hoàn khố thì hoàn khố.” Mặc Dương Du rất không nỡ bỏ con.

“Con vẫn muốn đi xa hơn ở trên con đường Siêu Phàm này.” Đông Bá Tuyết Ưng cười, nhớ lại quá khứ, “Lúc còn nhỏ con đã thích xem truyện ký chuyện xưa Siêu Phàm, nhìn một đám Siêu Phàm đó, con nằm mơ cũng mơ thấy mình phi thiên độn địa, đi uống rượu với thần linh, bắt mấy ác ma chơi đùa. Hiện tại con đã bước lên con đường này, đương nhiên cố gắng đi xa hơn chút. Con đường này vẫn có ý tứ.”

Nếu nói hai mươi năm trước, hắn là vì cứu cha mẹ, một mực không dám buông lỏng.

Vậy hiện tại, là vì theo đuổi trong lòng bản thân.

Hơn nữa còn có một nguyên nhân hắn chưa nói ra —— lúc nhìn thấy Tư gia các gia tộc đến cúi đầu, nhìn thấy Mặc Dương gia tộc tất cả đều quỳ xuống, Đông Bá Tuyết Ưng đã thề, tuyệt đối không để người nhà mình cũng lưu lạc đến một bước này!

“Trường Phong đại ca bọn họ đều rất xem trọng ta, ta chính là người trẻ tuổi nhất nghìn năm qua bước vào Siêu Phàm, nếu xuống dốc từ đây, chỉ sợ sẽ trở thành trò cười trong mắt toàn bộ Siêu Phàm của Long Sơn đế quốc.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.

...

Buổi chiều hôm đó.

Ở sau khi ăn xong cơm trưa, Thanh Thạch, vợ chồng Đông Bá Liệt, Tông Lăng, Đồng Tam bọn họ ở cửa lầu chính thành bảo, tiễn Đông Bá Tuyết Ưng.

“Không cần tiễn nữa.”

“Có việc có thể thông qua vòng tay đưa tin nói cho con biết.” Đông Bá Tuyết Ưng cười, “Như vậy nhé, ta đi rồi.”

“Ca, đệ cũng nhất định sẽ bước vào Siêu Phàm!” Thanh Thạch bỗng nhiên hô.

Đông Bá Tuyết Ưng sửng sốt.

Bên cạnh Tông Lăng, Đồng Tam, vợ chồng Đông Bá Liệt đều cười lên.

“Được, có chí khí.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng cười nói, “Thanh Thạch, vậy ta sẽ chờ đệ.”

“Vâng.” Thanh Thạch gật đầu.

Hô.

Theo đó chung quanh thân thể Đông Bá Tuyết Ưng đắm chìm trong ánh lửa, nhìn nhìn mọi người trong nhà, nhếch miệng cười, liền phóng lên cao, hướng chân trời phương bắc bay đi, nhanh chóng biến mất ở cuối thiên địa.