Sa Đoạ Thần Điêu

Chương 4: Nhân cách biến mất

Trong phòng Ngô Thiên nằm trên giường đầu gối lên hai tay , hắn đang lên kế hoạch cho tương lai . Hắn nhớ lại đêm hôm qua , hắn chưa bao giờ cảm thấy sướиɠ như vậy , mặc dù trước đây hắn đã từng hϊếp qua diễn viên , người mẫu nhưng không có ai cho hắn cảm giác như Vương Y Nhiên . Nàng quả thực có một cái l*и cực phẩm , tuy hôm qua nàng có chống cự nhưng hắn biết nàng đang dần bị nɧu͙© ɖu͙© bào mòn . Hắn tự tin , trong vòng ba ngày sẽ khiến nàng và con gái nàng quỳ trước mặt hắn cầu xin hắn ȶᏂασ nàng

Điều đó chắc chắn sẽ xảy ra , còn bây giờ hắn cần nghĩ xem làm sao để tiếp cận được Tiểu Long Nữ và Hoàng Dung . Hắn đã từng mơ ước được ȶᏂασ tung l*и các nhân vật nữ trong thần điêu đại hiệp , đặc biệt là hai nhân vật Hoàng Dung và Tiểu Long Nữ . Cứ nghĩ đến cảnh Hoàng Dung và Tiểu Long Nữ nằm dạng háng , dùng hai ngón tay banh l*и cầu xin hắn ȶᏂασ thì hắn lại thấy trong người ngứa ngáy .

Trong lúc hắn đang suy tính cho kế hoạch sau này , thì ngoài sân Vương Y Nhiên đang cặm cụi thu những rổ thuốc đã được phơi khô . Tuy chi phí sinh hoạt của nàng và con gái được phái toàn chân chu cấp , nhưng cũng chỉ đủ dùng vì vậy nàng thường nhận làm thêm một số công việc như : hái thuốc , phơi thuốc , ... vv” để kiếm thêm thu nhập . Mọi ngày Y Thần phụ giúp nàng , nhưng hôm nay trời vừa sáng con bé liền chạy lên núi chơi nên nàng phải làm một mình . Đang cúi xuống nhặt rổ thuốc lên thì vùng hạ bộ của nàng nhói đau , nàng khẽ nhíu mày rồi bất chợt nghĩ tới cảnh tượng đêm qua . Cảnh tượng nàng bị hắn đè ra ȶᏂασ hiện ra trong đầu nàng , hắn ȶᏂασ nàng từ phòng tắm ra ngoài sân , rồi từ ngoài sân vào phòng ngủ . Tuy nói là hắn đe dọa rồi hãʍ Ꮒϊếp nàng nhưng đêm đó

nàng cảm thấy rất sướиɠ và trong vô thức phối hợp với hắn , cứ mỗi lần nhớ tới ©ôи ŧɧịt̠ ngoại cỡ của hắn là lại cảm thấy tạo rực trong người . Nàng thì tay xuống thì thấy l*и mình ướt nhẹp , nàng thầm nghĩ . “ Chẳng lẽ đúng như hắn nói , mình là một nữ nhân dâʍ đãиɠ”

Nàng đang mải suy nghĩ thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra , người đi ra là Ngô Thiên , vài phút trước hắn đã xác định được kế hoạch của mình rồi mở cửa bước ra ngoài để hóng gió . Vừa bước ra , hắn liền nhìn thấy Vương Y Nhiên đang đứng ngây người ở giữa sân . Hắn liền nở nụ cười tà ác đi tới phía sau nàng, vừa tới nơi hắn liền ôm Chầm lấy nàng , một tay hắn thò vào ngực nhào nặn vυ' nàng , tay còn lại thì thò vào quần nàng không ngừng chà xát mu l*и nàng . Bị tấn công bất ngờ theo phản xạ nàng hết lên : “ Aaa...”

Khi nàng cố gắng giãy dụa thoát ra , thì hắn ghé vào tai nàng cười nói : “ Đang nhớ ta có phải không ”

Nàng còn chưa kịp trả lời thì bỗng nhiên nàng cảm thấy nứиɠ vô cùng từ hạ bộ và ngực , thì ra Ngô Thiên không ngừng dùng tay đùa nghịch hộŧ ɭε và đầu ti của nàng .

“ Ư ... a ... đừng như vậy mà , a ... ư ... đừng ở ngoài này hãy vào trong .”

Vương Y Nhiên không ngừng rêи ɾỉ , còn Ngô Thiên hắn không ngừng kịch thích nàng . Tay Ngô Thiên chuyển từ xe hộŧ ɭε Vương Y Nhiên sang dùng hai ngón tay chà xát vào hai mép l*и nàng khiến nàng sướиɠ vô cùng , chà xát được một lúc thì dâʍ ŧᏂủy̠ từ l*и nàng trào ra ướt đẫm tay hắn . Khi Ngô Thiên đang chuẩn bị đè nàng ra thì đột nhiên có một giọng nói vọng vào :“ Mẫu thân con về rồi ”

Vừa nghe thấy giọng nói đó Ngô Thiên liền rút tay ra , Vương Y Nhiên thì chỉnh lại quần áo xộc xệch của mình . Vừa bước vào cửa , Lâm Y Thần nhìn thấy mẹ mình và Ngô Thiên đứng ở giữa sân liền hỏi : “ Mẹ và thúc thúc đang làm gì vậy ”

Vương Y Nhiên giật mình liền nói : “ Thúc ấy đang giúp mẫu thân dọn dẹp , còn con đi chơi có vui không .”

Lâm Y Thần liền vô tư trả lời : “ Có ạ , con còn đươc một vị đạo trưởng nhân làm đồ đệ nữa .”

Nghe vậy Vương Y Nhiên cảm thấy rất vui nàng nói : “ Thế thì tốt quá , thôi con vào nhà tắm rồi ra dây phụ mẹ nấu cơm .”

“ Vâng ạ .” Nói xong nàng liền nhảy chân xáo về phía phòng mình , thấy Lâm Y Thần đã đi hắn liền nghé sát vào tai Vương Y Nhiên nói :

“ Tối nay , ta sẽ tới đừng khoá cửa .” Nói xong , hắn xoay người bỏ đi trước ánh mắt đầy phức tạp của nàng .