Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2317: Đau lòng (2)

- Mặc dù sư tôn an bài ung dung, không có nửa điểm sai lầm, nhưng tinh thần thủy chung vẫn luôn thiếu hụt, phản ứng cũng không nhanh bằng trước đây. Sư tôn không nên giấu ở trong lòng, vẫn là nói ra mới có thể khiến cho chính mình giải tỏa!

Vân Quyển Thư trầm mặc, sắc mặt trở nên có chút âm trầm, Linh Giải Ngữ cũng không dám hỏi lại nữa.

Một hồi lâu sau, Vân Quyển Thư đột nhiên phun ra một ngụm trọc khí, ngữ khí vắng lặng nói:

- Thư sinh lực yếu, nhưng trong lòng có hào khí, biến văn chương trong l*иg ngực thành trí tuệ, kiếm trảm Thần Ma. Năm xưa lúc ta còn là thư sinh yếu nhược, đầu tiên gặp được vợ ta, về sau lại gặp được Mặc sư đệ. Chúng ta đều là Nhân Tộc, mỗi người cơ duyên xảo hợp đạt được một quyển Thiên thư. Lúc đó, Nhân Tộc ti tiện là lương thực gia súc nô ɭệ của các tộc, mà Nông Hoàng đã già, chúng ta uổng có một thân tài học lại không thể trợ giúp gì cho chủng tộc, lại cảm thấy bằng một thân tài học của chúng ta, hẳn là có thể cứu giúp Nhân Tộc trong nguy nan!

Hắn thấp giọng mỉm cười, nói:

- Ta một lòng muốn thuyết phục Mặc sư đệ, để hắn tới trợ giúp ta, đấu trí đấu tài với hắn vô số lần. Hắn mặc dù đã thua nhưng vẫn rất quật cường, kiên định ý nghĩ của chính mình. Hắn cảm thấy hắn làm mới là đúng, ta cảm thấy ta làm mới là đúng, vợ ta cũng cảm thấy nàng làm mới là đúng, cả hai chúng ta đều là sai. Ba người chúng ta mỗi người lựa chọn một vị Đại Đế, toàn lực phụ tá bọn họ, ước định tương lai bất luận người nào thắng, đều sẽ mưu phúc cho Nhân Tộc, khiến cho Nhân Tộc không còn là thức ăn, không còn là gia súc, không còn là nô ɭệ. Ta còn nhớ rõ Mặc Ẩn từng nói với ta, nếu hắn gϊếŧ chết quá nhiều đại tướng của Chủ công ta, nếu tương lai ta thắng rồi, vậy thì hãy xử tử hắn, lăng trì, diệt hồn… hắn đều chẳng quan tâm. Hắn chỉ cầu Nhân Tộc tương lai sinh ra có thể có một xuất thân tốt, không cần ngày ngày đều lo lắng sẽ bị ăn tươi!

Hắn cười khanh khách, nói:

- Thời điểm đó, mặc dù chúng ta có cái danh trí giả, nhưng đều hồ hồ đồ đồ. Vào lúc đó, Bệ hạ cũng đi tới Tử Vi, nương tựa vào Mục Tiên Thiên khởi nghiệp. Vào lúc đó, Viêm Hoàng lên làm Nhân Hoàng, chúng ta đều cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm thấy Viêm Hoàng ti tiện vô sỉ là phản đồ của Nhân Tộc. Thật ra, ba người chúng ta nương tựa vào ngoại tộc, sao lại không phải là kẻ phản bội? Về sau chúng ta mới biết, Viêm Hoàng nằm gai nếm mật, nhẫn nhục vì Nhân Tộc, cam nguyện lưng đeo tiếng xấu. Chỉ là lúc đó chúng ta còn không biết, Bệ hạ khi đó lấy danh là Dịch tiên sinh. Ba người chúng ta nhiều lần đối nghịch với hắn, gϊếŧ tới máu chảy đầy mặt, rất nhiều lần suýt chút nữa đã lấy tính mạng của Bệ hạ…

Vân Quyển Thư nhớ lại chuyện cũ, lộ ra nụ cười, nói:

- Bệ hạ chưa từng trách cứ qua chúng ta, luôn luôn lưu lại cho chúng ta một đường sinh cơ, lưu lại cho chúng ta một mạng. Có một lần, Mặc sư đệ thậm chí còn nói, nếu Dịch tiên sinh bất hạnh chết trong tay hắn, vậy hắn sẽ tự tuyệt tạ tội, trả Dịch tiên sinh một mạng. Về sau, ta vô tình biết được chuyện Bệ hạ là Phục Hy, đã nói cho Mặc sư đệ. Lúc đó Mặc sư đệ ngây người rất lâu, sau đó gào khóc, khóc như một hài tử vậy!

Hắn dừng lại một chút, nhớ tới đoạn chuyện cũ kia, một lúc sau mới nói với Linh Giải Ngữ:

- Mặc dù Mặc sư của ngươi giảo hoạt, trí kế bách xuất, nhưng nội tâm lại giống như một đứa bé vậy, chính bởi vì vậy, mới được chúng ta kính trọng!

Linh Giải Ngữ nói:

- Đây là xích tử chi tâm của Mặc sư! Kẻ có đại thành tựu, thường thường đều là người có xích tử chi tâm. Nếu mất đi sự hồn nhiên trong nội tâm, ngược lại sẽ khiến cho nội tâm trở nên không sạch sẽ!

- Nếu Mặc sư đệ có thể nghe được những lời này của ngươi, trong lòng nhất định sẽ rất an ủi, xem ngươi là tri kỷ!

Vân Quyển Thư liếc nhìn nàng một cái, lộ ra thần sắc cưng chiều, hai tay nhét vào ống tay áo, dời ánh mắt nhìn về phương xa, trong mắt tràn ngập kính ngưỡng, nói:

- Lúc đó, ba người chúng ta là vì muốn cho Nhân Tộc có một chỗ đặt chân, mà Bệ hạ lại bất đồng. Bệ hạ hùng tài vĩ lược, chính là muốn chấn hưng Nhân Tộc, chính là muốn tái hiện vinh quang của Phục Hy, chính là muốn thiên hạ xã tắc, chính là nghĩ cho vô số chúng sinh! Lúc đó chúng ta đã biết rõ tại sao chúng ta lại nhiều lần bại trong tay Bệ hạ rồi. Chỗ đứng của Bệ hạ cao hơn chúng ta rất nhiều, ý chí uyên bác. Chúng ta chỉ là so đo từng chút vì việc cỏn con, mà Bệ hạ chính là phóng nhãn khắp thiên hạ, đứng chỗ càng cao hơn, nhìn thấy càng xa hơn. Nhãn giới đã thua, cho dù có trí tuệ thông thiên cũng phải thua!

- Mà ý chí của bản thân cũng rất quan trọng. Lòng dạ của Bệ hạ là hùng chủ, cả ba người chúng ta đều thua xa hắn. Hắn chính là người mà chúng ta muốn tìm trong khổ hải mênh mông này! Cho dù hắn chỉ là một Nhân Tộc bình thường, chỉ dựa vào lòng dạ này đã đủ khiến cho chúng ta cam tâm tình nguyện hiệu trung, vì hắn hối hả ngược xuôi nam chinh bắc chiến!

- Bệ hạ cũng không chỉ là Nhân Tộc, hơn nữa còn là Phục Hy, dùng lực lượng yếu ớt hành tẩu trong giang hồ hiểm ác, khắp nơi đều là hắc ám khôn cùng. Nghị lực của hắn vô cùng cứng cỏi, trí tuệ của hắn vô cùng rộng lớn, sâu sắc thuyết phục chúng ta!

- Phục Hy, Nhân Tộc có thể tại thời khắc nguy nan nhất gặp được lãnh tụ như vậy, thật sự là vận khí! Ta, vợ ta và Mặc sư đệ đều cảm thấy chúng ta rốt cuộc đã tìm được người này, đã tìm được người đáng giá để chúng ta giao phó tính mạng!

- Bệ hạ là Phục Hy, là thần thánh, nhưng Bệ hạ đầu tiên là người! Nếu Bệ hạ là người, vậy sẽ có nhược điểm, cần chúng ta giúp hắn bù đắp nhược điểm, bù đắp thiếu hụt. Nhưng đồng dạng cũng bởi vì Bệ hạ là người, cho nên mới có nhân cách mị lực không gì sánh nổi, khiến cho chúng ta cam tâm tình nguyện đi theo. Nhân cách mị lực, là thứ mà những thần thánh khác không cụ bị. Đây chính là Nhân Chi Đạo!

Vân Quyển Thư một lần nữa lộ ra nụ cười, nói:

- Trước đây Mặc sư đệ từng nói, nếu không có Bệ hạ, hắn sớm đã chết rồi. Tính mạng của hắn chính là Bệ hạ ban cho. Hiện tại hắn so đấu trí tuệ với Thiên, cho dù chết cũng không hối. Thân là một trí giả, không chết già trên giường bệnh, mà là kiệt lực chết đi trong so đấu trí tuệ, loại kết cục này có lẽ là kết cục tốt nhất. Loạn thế này đối với chúng ta cũng không phải là thời đại xấu nhất, ngược lại là thời đại tốt nhất, có thể khiến cho chúng ta không phụ sở học một đời. Nhưng mà…

Hắn nhìn về phía Linh Giải Ngữ, nói:

- Cái mà trí giả chúng ta muốn làm, chính là kết thúc thời đại như vậy! Kết thúc thời đại như vậy, mới là thể hiện trí tuệ lớn nhất của chúng ta! Giải Ngữ, trí tuệ chung cực mà ta, Mặc sư đệ và sư nương của ngươi cả đời theo đuổi, chính là Trí Tuệ Thất Đạo Luân Hồi. Chúng ta có khả năng cả đời cũng không thể thực hiện được, sư tổ ngươi cũng chưa thể thực hiện được. Có khả năng cần ngươi thực hiện thay chúng ta. Nhưng đây cũng không phải là chủ yếu nhất, chủ yếu nhất chính là chung kết cái loạn thế này!

Linh Giải Ngữ mạnh mẽ gật đầu.

- Đã tới Thiên Đình rồi!

Vân Quyển Thư chỉnh lý lại quần áo, nói:

- Ngươi lưu lại bên ngoài, ta đi gặp Bệ hạ!

Linh Giải Ngữ lẳng lặng đứng ở ngoài điện, Vân Quyển Thư tiến vào triều đình. Chỉ thấy Đạo thân Dịch tiên sinh của Chung Nhạc lẳng lặng đứng ở nơi đó, từ xa quan sát phong vân biến ảo bên ngoài.

Vân Quyển Thư khom người, thấp giọng nói:

- Bệ hạ đã biết rồi?

Dịch tiên sinh khẽ gật đầu một cái, nói:

- Mặc tướng đi rồi, trong lòng Trẫm đột nhiên trống rỗng một mảng lớn!

- Bệ hạ không cần đau lòng! Mặc sư đệ đấu trí với Thiên, trí tuệ tề thiên, cho dù chết cũng quang vinh. Trước khi chết, hắn cũng không chút tiếc nuối nào!

Vân Quyển Thư nói:

- Chúng ta những người tu luyện trí tuệ này, có thể so đấu trí tuệ với trí tuệ mạnh nhất trong thiên hạ, cho dù chết cũng không hối. Dịch tiên sinh năm xưa nổi danh khắp thiên hạ, hẳn là cũng có ý nghĩ như vậy a?

- Dịch tiên sinh…

Dịch tiên sinh khẽ cúi đầu, trong lòng bách vị tạp trần:

- Giang sơn hiện tại cần không phải là Dịch tiên sinh, mà là Thái Hoàng vô địch! Mà Trẫm, cần chính là Đại nguyên soái có thể thống lĩnh binh hỏa thiên hạ, cần chính là Mặc tướng, Thiên Thừa Tướng của Trẫm… Thật đau lòng a!