Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1197: Đệ nhất thần minh (2)

- Nữ tử cường hãn như vậy đúng là phải gặp xem sao.

Bàn Tư cười:

- Giờ thực lực của ta đã tăng mạnh, tự thấy không hề thua kém nàng ta. Lần này dù thế nào ta cũng không thể để nữ tử đó đứng trên đầu chúng ta được. Tộc thân hãy xem bản lĩnh của ta!

Phong Vô Kỵ mỉm cười:

- Ta cũng có chút bản lĩnh, muốn xem xem vị Thiên Nữ của Âm Khang thị đó có thủ đoạn gì. Thanh Vũ huynh đệ đã từng gặp Thiên Nữ Âm Khang thị chưa?

Phong Thanh Vũ lắc đầu:

- Chưa từng gặp, nhưng ta đã nghe nói về nàng ta, rất lợi hại, đấu năm trận với Thiên Huyền Tử thì thắng ba. Thiên Huyền Tử cũng là hoàng tộc, thi triển Cự Linh chân thân cũng không chiếm được ưu thế. Nhưng Cự Linh thị ở thời kỳ Địa Kỷ cũng chỉ mới đảm nhận một triều Thiên Đế. Nàng ta thắng được Thiên Huyền Tử, nhưng không thắng được ta, có lẽ có thể ép ta hiện chân thân.

Bàn Tư biết hắn vô cùng thần bí, hành tẩu trong Tử Vi Tinh Vực chưa từng gặp đối thủ. Chỉ là không ai nhìn thấy được lai lịch của hắn, không khỏi tò mò hỏi:

- Thanh Vũ huynh tới từ tộc nào?

Phong Thanh Vũ cười kiêu ngạo, không đáp.

Bàn Tư cũng là người tâm cao khí ngạo, hừ một tiếng.

Đông đảo các con thuyền tiến về Thiên Hà chi châu của Âm Khang thị. Không lâu sau, Âm Khang thị mở phong cấm cho các con thuyền đáp xuống. Có trưởng giả Âm Khang thị ra nghênh đón, mời mọi người xuống thuyền, đón vào trong thánh địa của Âm Khang thị.

- Âm Phiền Huyên, không cần khách sáo nữa, ra đây đi!

Thiên Huyền Tử nổi bật giữa đám đông, vô cùng khôi ngô, cười ha hả:

- Nàng hẹn hôm nay quyết đấu với ta, ta cũng định rửa sạch mối hận trước, chăm chỉ tu luyện, hôm nay đến lượt lão tử sẽ lên bảo tọa đệ nhất thần minh rồi!

Đột nhiên một tiếng cười khảy vang lên:

- Thiên Huyền Tử, ngươi thua ba trận cũng dám nói mình có thể ngồi ở bảo tọa đệ nhất thần minh? Bảo tọa này vẫn chưa tới lượt ngươi chứ nhỉ?

Thiên Huyền Tử nhìn về hướng có tiếng nói, cười:

- Thì ra là Tương Tôn Công, ngươi đúng là thua ít hơn, chỉ thua Âm Phiền Huyên hai lần, nhưng ngươi cũng chỉ mới đấu với nàng hai lần. Nàng không gϊếŧ ngươi đã là may cho ngươi rồi.

Tương Tôn Công của Chu Tương thị đại nộ, phồng râu trợn mắt, cười khảy:

- Ta thua Âm Phiền Huyên chứ không thua ngươi! Nghe nói ngươi giao đấu với một nhân tộc mà còn bị hắn đánh hòa, ngươi nên bị loại bỏ tên từ lâu rồi!

- Ngươi tới đây, ta gϊếŧ chết ngươi!

Thiên Huyền Tử cười ha ha.

- Thiên Huyền Tử, bát đại hoàng tộc đã là chuyện xa xưa, đừng có nhắc nữa đi!

Đột nhiên có một giọng nói thản nhiên vọng tới:

- Giờ là hai mươi tư đế tộc, nào còn chuyện của bát đại hoàng tộc? Bát đại hoàng tộc của các ngươi, ở thời đại này chẳng có một vị đế nào xuất hiện, vẫn là nhanh chóng chôn dưới đất, nhường lại vị trí đi!

Thiên Huyền Tử nhìn theo hướng đó, cười hề hề:

- Thì ra là Vô Hoài Ngọc của Vô Hoài thị. Tiểu tử, ta đánh bại Âm Phiền Huyên là đứng ở vị trí đệ nhất thần minh, đến lúc đó ngươi sẽ biết sự lợi hại của ta.

Vô Hoài Ngọc đại nộ, chỉ nghe một tiếng cười khảy khác:

- Thật là ăn to nói lớn mà không biết xấu hổ. Bại tướng dưới tay Âm Phiền Huyên cũng dám nói ra câu đó? Thiên Huyền Tử, lần này ta đánh bại Âm Phiền Huyên sẽ khiêu chiến ngươi, giẫm ngươi dưới chân ta!

- Cát Dị Thúc, ngươi có tin giờ lão tử sẽ gϊếŧ chết ngươi không?

Thiên Huyền Tử đại nộ.

- Hoàng tộc cái gì? Có biết Đình Hoa Lê của Đại Đình thị ta không?

- Đại Đình thị dám nghênh ngang trước mặt ta sao? Lão tử một tay bóp chết ngươi, có tin không?



Bên cạnh Thiên Huyền Tử, một vị lão giả Cự Linh thị vội nói nhỏ:

- Thiếu gia, bớt nói lại! Nói nữa thì thiếu gia sẽ đắc tội hết với bọn họ mất!

Thiên Huyền Tử cười khảy:

- Đầu sóng ngọn gió, ta quá ưu tú, chúng đang đố kỵ với ta!

Lão giả Cự Linh thị gật đầu lia lịa:

- Đương nhiên thiếu gia ưu tú rồi, nhưng lần này chúng ta tới khiêu chiến, giờ thiếu gia lấy hết tiếng tăm thì tiểu thư Âm Khang thị sẽ không vui, vẫn là để Thiên Nữ của Âm Khang thị làm người ra mặt, chúng ta là ngư ông đắc lợi.

Thiên Huyền Tử gật gù, nói lớn:

- Âm Phiền Huyên, nàng còn không ra sao? Là sợ ta rồi hả? Lão đầu kia, ngươi lại đây, tiểu thư nhà ngươi đâu?

Vị lão giả Âm Khang thị kia cười:

- Chư vị hãy bình tĩnh, bình tĩnh! Tiểu thư nhà ta mới thành thân, cùng cô gia đi Thiên Hà du ngoạn rồi, không rõ bao giờ về, xin mọi người hãy bình tĩnh!

- Âm Phiền Huyên thành thân rồi?

- Âm Phiền Huyên đi rồi?

Quần hùng kinh ngạc nhìn nhau, Thiên Huyền Tử kêu lên:

- Nàng ta lấy ai? Ai đánh lại được nàng? Lẽ nào còn có kẻ lợi hại hơn nàng?

Phong Vô Kỵ nhìn quần hùng cũng khó hiểu:

- Vị Thiên Nữ Âm Khang thị này lợi hại như vậy, ai có thể hàng phục được, lấy nàng về chứ? Lẽ nào là công tử của đế tộc nào đó?

Lão giả Âm Khang thị cười:

- Cô gia nhà ta cũng rất lợi hại, mọi người đợi một lát ta đi thông báo cho tiểu thư để hai người trở về.

Hắn lấy đồ đằng trụ ra, định liên hệ với Âm Phiền Huyên thì đột nhiên sắc mặt Phong Vô Kỵ biến đổi, trong nguyên thần bí cạnh vọng ra tiếng răng rắc, một tấm gương phá vỡ không gian nguyên thần của hắn, bay ra từ quầng sáng sau đầu hắn.

Phong Vô Kỵ thò tay định tóm lấy tấm gương thì một nữ tử bay ra, tấm gương rơi vào tay nàng. Nàng giơ tay lên đập vào bàn tay hắn. Phong Vô Kỵ hự một tiếng, loạng choạng lùi về sau.

- Âm Phiền Huyên!

Quần hùng đứng phắt dậy, chiến ý hừng hực.

Âm Phiền Huyên giơ tay, nhẹ nhàng nói:

- Chư quân, mời ngồi!