Trong lòng đám người Chung Nhạc, Ba Đích trầm xuống. Văn lộ Đồ đằng phong ấn của Đế Khuân phỏng chế giống như từng sợi từng sợi dải lụa nhiều màu như có như không, trước trước sau sau, bốn phương tám hướng, phiêu phù dày đặc bên cạnh bọn họ, vây khốn bọn họ trong phiến thời không kỳ dị này.
Mà ở sau lưng bọn họ, Bích Uyên thu thương lại. Thông đạo do thanh Tiên Thiên Thần Thương này đâm rách phong ấn hình thành cũng đang chậm rãi khép lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa, đã bị phong ấn của Đế Khuân phỏng chế tiêu hủy.
- Chúng ta xông ra a!
Một gã đệ tử của Tiên Thiên Đế Quân cao giọng nói, cất bước trùng kích về phía trước. Đột nhiên, hắn chợt chạm phải một đạo Đồ đằng phong ấn, toàn thân trong thời gian một cái nháy mắt vỡ tan thành mảnh nhỏ, Nguyên thần vỡ nát, hồn phi phách tán. Bên trong đạo Đồ đằng phong ấn huyễn lệ nhiều màu kia, mảnh vỡ nhục thân hắn cũng biến thành tro bụi, không còn tồn tại nữa. Một tôn Thần Minh cứ như vậy mất mạng!
- Không nên loạn động!
Trên trán Ba Đích toát ra mồ hôi lạnh, thanh âm khàn khàn nói:
- Phong ấn có uy lực rất mạnh, chúng ta căn bản không chống đỡ nổi! Mọi người bình tĩnh, nghĩ biện pháp phá giải phong cấm!
Đám người lập tức bình tĩnh lại, nhao nhao quan sát phong ấn bốn phía, sắc mặt từng tên từng tên nhất thời tái xanh. Đám dải lụa nhiều màu do văn lộ Đồ đằng phong ấn hình thành này trùng trùng điệp điệp, mặc dù có thể nhìn thấy rõ ràng hoa văn Đồ đằng trên đó, nhưng căn bản là xem không hiểu.
- Là văn lộ Đồ đằng cấp bậc Đế Quân!
Đám người nhất thời lâm vào tuyệt vọng. Đột nhiên, Hi Hòa chợt the thé kêu lên:
- Có dải lụa Đồ đằng bay qua a!
Phong ấn nơi này cũng không phải là chết. Đám dải lụa Đồ đằng nhiều màu huyễn lệ kia trên thực tế là từng đạo từng đạo Đồ đằng đại đạo. Giữa những đạo Đồ đằng đại đạo đều có liên hệ với nhau, vẫn đang không ngừng thay đổi phương vị, không ngừng vận chuyển, khiến cho phong ấn thời thời khắc khắc cũng đều đang biến hóa.
Dải lụa Đồ đằng nhiều màu không ngừng phiêu động, giống như từng sợi từng sợi xúc tu vô cùng dài của một con sứa vậy, không ngừng tới lui tuần tra, thay đổi vị trí. Mỗi một lần thay đổi vị trí cũng khiến cho phong ấn biến hóa. Cho dù bọn họ có thể suy tính ra kẽ hở của một đạo Đồ đằng phong ấn trong đó, cũng không thể xông ra. Càng huống chi, bọn họ căn bản là xem không hiểu những Đồ đằng phong ấn này.
- Đi theo ta!
Đột nhiên, Chung Nhạc chợt tiến về phía trước một bước, trầm giọng nói:
- Nhất định phải theo sát ta! Bằng không, bất cứ lúc nào cũng có khả năng chết ở chỗ này!
Bước chân hắn di chuyển, bàn tay thiên biến vạn hóa, mỗi một lần biến hóa liền có một đạo văn lộ Đồ đằng bay ra, tiếp xúc với Đồ đằng phong ấn phía trước. Quỷ dị chính là, đám Đồ đằng phong ấn huyễn lệ giống như xúc tu của con sứa này vừa chạm vào văn lộ Đồ đằng của Chung Nhạc, không ngờ không hề có một tia chống cự, cũng không có bất kỳ phản kích nào. Văn lộ Đồ đằng của hắn không ngờ lại tương liên với Đồ đằng phong ấn của Đế Khuân phỏng chế, biến thành một sợi xúc tu thật dài của con sứa.
Trên trán Chung Nhạc toát ra một tầng mồ hôi, dưới nách chui ra từng đầu từng đầu cánh tay. Từng đầu từng đầu ngón tay nhanh chóng nhảy lên, càng nhiều văn lộ Đồ đằng hơn tuôn ra, khiến cho sợi xúc tu này càng lúc càng dài, càng lúc càng rộng.
Hắn không phải là đang phá giải phong ấn, mà là tái tạo phong ấn, mô phỏng phong ấn của Đế Khuân, dựa theo văn lộ Đồ đằng của Đế Khuân, biên chế ra dải lụa phong ấn nhiều màu của chính mình.
Đám người Ba Đích chăm chú đi sát sau lưng hắn, không dám bước nhiều một bước. Đông A quay đầu nhìn lại, nhất thời hồn bất phụ thể, rung giọng nói:
- Dịch sư huynh, sợi dải lụa Đồ đằng nhiều màu kia đã tới gần rồi, sắp đi tới bên cạnh chúng ta rồi!
Chung Nhạc vẫn như cũ mắt điếc tai ngơ, từng đầu từng đầu cánh tay tung bay. Càng nhiều hoa văn Đồ đằng hơn từ trong tay hắn tuôn trào ra, khiến cho sợi dải lụa Đồ đằng kia càng dài càng rộng hơn.
Sau lưng bọn họ, sợi dải lụa Đồ đằng của Đế Khuân vẫn đang bay tới, huyễn lệ chói mắt, nhưng lại mang theo khí tức tử vong. Đám người Ba Đích kinh hồn bạt vía, mơ hồ nhìn thấy sợi dải lụa Đồ đằng kia đang dùng một loại cao tốc khó có thể tưởng tượng mà chấn động. Mỗi lần chấn động một cái, không gian lại nứt ra một lần. Không gian vô cùng mỏng manh giống như những đạo đao nhận thô mảnh nhất vậy. Vô số đao nhận chi chi chít chít không ngừng khuếch tán ra bốn phía.
Ba Đích cắn răng, tinh thần lực đảo quét một cái, cuốn đám người Đông A lên, thu vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình. Bản thân hắn lại lắc mình bay lên, biến thành một con Ma Ô, hạ xuống trên bả vai Chung Nhạc, tránh né dải lụa Đồ đằng nhiều màu càng lúc càng gần kia.
- Dịch sư huynh! Dịch tiên sinh! Sợi dải lụa Đồ đằng nhiều màu kia đã tới rồi!
Thanh âm Ba Đích mang theo nức nở nói.
Xuy!
Vạt áo sau lưng Chung Nhạc bị một đạo đao nhận cắt xuống, vô thanh vô tức biến thành bột mịn, không còn tồn tại nữa. Nhưng Chung Nhạc vẫn như cũ không chút cử động, tiếp tục dệt ra sợi dải lụa Đồ đằng của chính mình. Ba Đích kinh hồn bạt vía, nhìn thấy vạt áo sau lưng Chung Nhạc bị cắt thành từng tia từng tia tinh tế, cách hắn càng lúc càng gần.
Cũng tại thời điểm sợi dải lụa Đồ đằng phiêu động kia sắp sửa bao phủ bọn họ, Chung Nhạc rốt cuộc cũng bước ra một bước, đứng lên trên sợi dải lụa Đồ đằng do chính mình dệt ra kia, nhàn nhạt nói:
- Xuống đây đi!
Ba Đích vội vàng từ trên bả vai hắn bay xuống, đáp xuống trên sợi dải lụa Đồ đằng này, đảo mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy sợi dải lụa Đồ đằng này giống như xúc tu của một con sứa vậy, không ngừng vũ động, biến hóa theo biến hóa của phong ấn, cũng không tương giao, cũng không va chạm với những dải lụa Đồ đằng khác.
Sợi dải lụa Đồ đằng này phảng phất như sinh trưởng bên trong Đế Khuân phỏng chế, hòa làm một thể với phong ấn. Xúc tu của một con sứa tự nhiên sẽ không quấn lấy những sợi xúc tu khác của chính mình. Cứ như vậy, bọn họ liền tránh được nguy hiểm, cũng không tới mức mất mạng.
Ba Đích phóng xuất những người còn lại ra. Đám người đứng trên trên sợi dải lụa này, bốn phía đều là những sợi dải lụa quang thải chói mắt. Mà ở đầu cuối dải lụa chính là một đạo quang đoàn thật lớn, khổng lồ như một khỏa Tinh cầu vậy. Đạo quang đoàn thật lớn này mang theo đám dải lụa này ngao du trong không gian, xa xa còn có càng nhiều những quang đoàn khác, một cái tiếp một cái, xen kẽ giao thoa, nhiều màu đẹp mắt.
Bọn họ giống như đã tiến vào một đại dương con sứa phát quang vậy. Mà kỳ quái chính là, nếu đứng ở bên ngoài, sẽ tuyệt không thể nhìn thấy một màn này.
- Dịch tiên sinh, ngươi có thể phá giải những phong ấn này?
Một nàng Thần Nữ rung giọng hỏi. Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Không thể! Ta chỉ là khiến cho chúng ta dung nhập vào trong phong ấn, biến thành một bộ phận của phong ấn. Chỉ cần không rời khỏi sợi dải lụa này, chúng ta sẽ không bị phong ấn công kích!
- Vậy chúng ta phải làm sao mới có thể rời khỏi được phong ấn?
Đông A khẽ nhíu mày, suy tư nói:
- Phong ấn vẫn luôn đang biến hóa. Nói như vậy, sợi dải lụa dưới chân chúng ta này cũng sẽ theo đó mà biến động phương vị. Các ngươi nói sau khi phong ấn vận hành một cái chu kỳ, chúng ta có khi nào sẽ bị đẩy tới sát biên giới phong ấn hay không?
Ánh mắt đám người sáng lên, nhao nhao mỉm cười, nói:
- Chính là đạo lý này! Chỉ cần bị đẩy tới sát biên giới phong ấn, chúng ta sẽ có thể chạy thoát ra ngoài, báo lại việc này cho Tiên Thiên Cung biết, gϊếŧ sạch Chúc Sư Thần Tộc!
Đột nhiên, mọi người thấy trong không gian trên không lên tới trời, dưới không xuống tới đất này xuất hiện từng cỗ từng cỗ thi cốt thật lớn phiêu phù. Đám thi cốt kia vậy mà vẫn như cũ tràn ngập Thần uy vô cùng trầm trọng, bị từng sợi từng sợi dải lụa phong ấn hình thái con sứa quấn lấy.