Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 682: Lại gặp Phong Hiếu Trung (2)

- Thật sự là một quái nhân! Sao hắn lại không lưu danh trong lịch sử của Tổ Tinh?

Khâu Cấm Nhi cảm thấy nghi hoặc nói.

- Bất quá, nơi này quả thật là địa phương tu hành tuyệt hảo dành riêng cho ta! Tiến cảnh tu vi của sư ca thật sự quá nhanh, chênh lệch giữa ta và hắn càng lúc càng lớn. Nếu bị hắn bỏ rơi quá xa, sau này ta và hắn giao tiếp nhất định sẽ càng lúc càng ít đi, cuối cùng sẽ dần dần trở nên xa lánh!

Nàng an tâm lưu lại trong tòa cung điện này, tự rót cho chính mình một tách trà thơm, hai tay cầm tách trà, trong tách dâng lên bạch khí lượn lờ, trong lòng thầm nghĩ:

- Đây là chuyện tình tất nhiên! Trước đây, Đình Lam Nguyệt các nàng và sư ca vẫn thường lui tới rất nhiều, nhưng hiện tại bởi vì chênh lệch quá lớn, lui tới liền ít đi. Mặc dù thỉnh thoảng tương ngộ tương phùng, cũng lại không còn bao nhiêu tiếng nói chung. Mà nếu muốn vẫn luôn ở cùng một chỗ với hắn, ta chỉ có thể dốc hết toàn lực tu hành, đuổi theo bước tiến của hắn, như vậy mới sẽ không bị hắn ném lại quá xa!

o0o

Thời gian một tháng rất nhanh trôi qua, khỏa ngôi sao mang theo đám người Chung Nhạc, Phương Kiếm Các phi hành kia đã bay tới phụ cận Hỏa Diệu Tinh, tiến vào vòng hấp lực của Hỏa Diệu Tinh. Khỏa tiểu hành tinh không ngừng phi hành xung quanh Hỏa Diệu Tinh.

Thể tích của Hỏa Diệu Tinh so với Tổ Tinh thì nhỏ hơn rất nhiều lần. Khỏa tiểu hành tinh mang theo đám người Chung Nhạc kia phi hành xung quanh Hỏa Diệu Tinh, khiến cho quỹ tích ban đầu của Hỏa Diệu Tinh cũng bị quấy nhiễu, tinh quỹ trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo. Sợ rằng chỉ khi nào khỏa tiểu hành tinh này bay ra xa mới có thể khôi phục lại bình thường.

- Nếu Hỏa Diệu Linh Thể lưu lại chỗ này tu luyện, tu vi nhất định sẽ tinh tiến thật nhanh. Đáng tiếc! Năm xưa Lôi Hồng bị Phong Vô Kỵ tính toán, biến thành dao nhỏ sai sử, chết oan chết uổng!

Trong lòng Chung Nhạc thầm than một tiếng, nhìn xuống khỏa Tinh cầu hỏa hồng sắc phía dưới. Đột nhiên, chỉ thấy từ trong Hỏa Diệu Tinh từ từ bay ra một cự thủ đen như mực, chụp về phía khỏa tiểu hành tinh của đám người bọn họ.

- Thứ gì vậy?

Đám người nhất thời rợn cả tóc gáy. Chỉ thấy xung quanh cự thủ này lan tỏa ma khí vô cùng nồng đậm, ma khí giống như một con trường xà, quấn lấy ma thủ này. Thanh âm nổ vang lách ca lách cách truyền tới, trên ma thủ kia lan tỏa ra từng chuỗi từng chuỗi văn lộ Đồ đằng, đan xen giao thoa. Cự thủ kia mở ra, kích thước lên tới cả ngàn dặm, muốn chụp lấy khỏa tiểu hành tinh của đám người bọn họ.

- Tiểu tử khốn kiếp! Cuối cùng cũng gặp lại ngươi rồi!

Từ trong Hỏa Diệu Tinh, một đạo thanh âm tức giận ngập trời nổ vang, vậy mà rõ ràng truyền vào trong tai đám người Chung Nhạc, tràn ngập Ma tính thâm trầm:

- Tiểu tử ngươi lại dám ám toán ta, lại dám làm ra loại sự tình bậc này!

Chung Nhạc đang định điều chỉnh quỹ tích phi hành của khỏa tiểu tinh cầu né tránh cự thủ này, đột nhiên chỉ thấy phía dưới cự thủ kia xuất hiện một tôn Ma Thần từ từ đứng lên. Tôn Ma Thần này thân cao tới trăm ngàn dặm, một bàn chân khổng lồ dẫm ở trong sa mạc hỏa hồng sắc, một bàn chân khổng lồ còn lại thì dẫm lên một đại hạp cốc, cái đầu gần như là vươn ra tới thiên ngoại.

Tôn Ma Thần này có tới ba cái đầu, nửa cười nửa không, như khóc cũng không phải là khóc, nhìn tới mức lông tơ đám người dựng đứng. Sắc mặt Chung Nhạc cổ quái, thất thanh nói:

- Sư Đà Đại Tôn!

- Chính là Sư Đà gia gia của ngươi!

Tôn Ma Thần kia rống giận một tiếng, suýt chút nữa đã chụp trúng khỏa tiểu hành tinh này. Đầu ngón tay hắn xẹt qua mặt sau của khỏa tiểu hành tinh đang chở đám người Chung Nhạc phi hành kia, cắt đứt mấy cánh hoa trên mông hai đóa Kén hoa Thi Thần phía sau kia. Hai đóa Kén hoa Thi Thần nhất thời không thể điều chỉnh phương hướng phun trào, hai đạo quang lưu phun loạn bốn phía. Quỹ đạo khỏa tiểu hành tinh kia lập tức bất ổn, không ngừng xoay tròn.

Chung Nhạc không chút nghĩ ngợi, tế khởi Thần Dực Đao chém xuống một đao, gϊếŧ chết hai đóa Kén hoa Thi Thần kia, lúc này khỏa tiểu hành tinh mới ổn định trở lại.

Phương Kiếm Các và Cô Hồng Tử đều thầm kêu một tiếng hung hiểm. Nếu không phải năng lực ứng biến của Chung Nhạc thật nhanh, xuất thủ chém chết hai đóa Kén hoa Thi Thần, sợ rằng hai đóa Kén hoa Thi Thần này sẽ đẩy khỏa tiểu hành tinh này bay luôn về phía tầng khí quyển của Hỏa Diệu Tinh. Khi đó, chỉ sợ tất cả bọn họ đều sẽ phải chết ở trên Hỏa Diệu Tinh.

Bất quá, hai đóa Kén hoa Thi Thần bị chém chết, khỏa tiểu hành tinh này đã mất đi động lực, chỉ sợ sẽ không thể né tránh một kích tiếp theo của Sư Đà Đại Tôn rồi. Với thủ đoạn của tôn Ma Thần này, tuyệt đối có thể một cái tát đập chết hết thảy bọn họ.

Chung Nhạc đột nhiên mở miệng, tinh thần lực điên cuồng tuôn ra, xông vào trong tầng khí quyển của Hỏa Diệu Tinh, hóa thành thanh âm chấn động:

- Phong sư huynh, chúc mừng ngươi đã thu giữ Sư Đà Đại Tôn! Có thể mời Phong sư huynh để cho hắn yên tĩnh một chút hay không?

- Có thể! Sư Đà, sư đệ ta đã mở miệng, ngươi liền yên tĩnh một chút đi!

Đạo thanh âm này bình bình đạm đạm, cực kỳ vang vọng. Sư Đà Đại Tôn đang đuổi theo khỏa tiểu hành tinh kia, nghe được đạo thanh âm này, vội vàng dừng bước lại, trong sáu con mắt toát ra lửa giận hừng hực, gắt gao nhìn chằm chằm Chung Nhạc, sáu cái lỗ mũi đồng thời phun khói, cả giận nói:

- Nếu không phải là do tiểu tử ngươi, ta há có thể bị người ta bắt giữ? Sớm muộn gì ta cũng sẽ thanh toán với ngươi một khoản này!

Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt chớp động, thấp giọng nói:

- Phía dưới chính là Phong sư huynh Phong Hiếu Trung! Hắn có thể đi tới Hỏa Diệu Tinh, hơn phân nửa là, hơn phân nửa là…

Khóe mắt hắn nhảy lên một cái:

- Nguyên thần của hắn đã tu thành Thuần dương rồi!

- Phong Hiếu Trung đã tu thành Thần Minh rồi?

Trong lòng mọi người nhất thời giật mình, nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy trên Hoang Nguyên hồng sắc mênh mang, một gã nam tử trung niên áo bào trắng phong thần tuấn lãng đang đứng bên cạnh bàn chân khổng lồ của Sư Đà Đại Tôn, lộ ra cực kỳ nhỏ bé. Khí thế của gã nam tử trung niên này cực kỳ đáng sợ, khí xông tinh đấu, mang tới cho người khác một loại cảm giác sâu không thể lường.

- Phong Hiếu Trung thật sự đã tu thành Thần Minh rồi!

Sắc mặt đám người ngưng trọng.

Phong Hiếu Trung mặc dù là Nhân Tộc, nhưng lại không phân biệt thiện ác, trong lòng không có thiện ác thị phi, chỉ có con đường cầu đạo của bản thân hắn. Trước đây hắn còn có người có thể chế phục, nhưng cũng đã họa loạn thiên hạ. Hiện tại hắn đã tu thành Thần Minh, đã không còn người nào có thể chế phục được hắn nữa.

Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Ta trước đưa các ngươi trở về Tổ Tinh a! Sau khi về tới Tổ Tinh, các ngươi tạm thời lưu tại trên mặt trăng trước đã. Chỉ cần không tiến vào phạm vi của Nguyệt cung là được. Các ngươi ở chỗ đó đợi ta một đoạn thời gian, ta chỉ sợ tạm thời đi không xong rồi!

- Chung sư đệ, ngươi có thể đưa ta tới Kim Diệu Tinh hay không?

Phương Kiếm Các đột nhiên mở miệng hỏi.