Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 557: Khuôn mặt dưới sông

Sau khi mấy người bọn Quỳ Long Tử chết, nguyên thần bí cảnh hiển lộ, biến thành các không gian bí cảnh, giống như được thần quang bao quanh.

Cường giả Pháp Thiên Cảnh sau khi chết, nguyên thần bí cảnh có thể duy trì được mấy trăm năm không tan. Mấy người Quỳ Long Tử đều là cường giả Pháp Thiên Cảnh, tuy bị ma trận của Diêm Chấn nghiền nát nhưng nguyên thần bí cảnh vẫn giữ lại được.

Cường giả Quỳ Long Tộc trong thần tộc, ta bố trí đánh lén không phải sợ ngời, chỉ vì ta muốn dụ nhiều tên ngu ngốc thần tộc khác mắc bẫy mà thôi.

Diêm Chấn cười khảy, búng tay một cái khiến những tòa nguyên thàn bí cảnh kia vỡ vụn, thần binh và các loại bảo vật khác của Quỳ Long Tử rơi ra.

- Quả nhiên có thần dược!

Diêm Chấn nhặt lên món thần binh kia, mắt sáng lên nhìn một cái bình ngọc cao hơn người. Trong chiếc bình hoa này cắm một cây thần thảo, hình dáng rộng như con phượng hoàng tung cánh, không có dị hương nhưng khiến người ta cảm nhận được Mộc khí dồi dào!

Cây thần thảo này giống như có sinh mệnh, giãy giụa trong bình ho, đồ đằng văn bên ngoài cơ thể không ngừng chuyển động, muốn thoát ra nhưng có lẽ chiếc bình hoa kia là món hồn binh rất mạnh, khiến cây thần dược không thể thoát ra được.

- Phượng thần tộc! Đây là các luyện khí sĩ của Côn Luân Cảnh, quả nhiên có chút tài năng, lấy được một cây thần dược.

Diêm Chấn tim khẽ run lên, đưa tay cầm lấy cây Phượng Thần Chu lên, nhìn các cỗ thi thể trong vườn hoa. Đột nhiên bên ngoài có tiếng người, Diêm Chấn khẽ động, nói nhỏ:

- Củ cái ma, xử lý hết đám thi thể này đi, không được để lại bất cứ dấu vết gì.

Khói ma tràn lên sau lưng hắn, từ trong đó đi ra một thứ to lớn, há cái mồm đầy máu thò ra cái lưỡi đầy gai ngược quấn lấy thi thể của mấy người Quỳ Long Tử, nuốt xuống.

Con ma quái đó lại há mồm hút hết bảo vật rơi ra từ nguyên thần bí cảnh của mấy người Quỳ Long Tử.

Rồi làn khói ma cuộn lên, ma quái uốn éo trong đám khói, theo làn khói biến mất.

- Lại có kẻ ngu ngốc của thần tộc tới nạp mạng. Lần này không biết sẽ có thần dược gì.

Diêm Chấn san bằng vườn hoa, lại trống cây thần dược kia xuống, bố trí kỳ trận, biến thành một làn khói đen biến mất.

Trên Xích Thủy Hà, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đi trên mặt hồ, củ cải Hồ Tam Ông thì thu nhỏ lại cao ba bốn thước ngồi trên vai Chung Nhạc. Ngọn cây trên đầu nó bay theo gió, nó chớp chớ mắt nhìn mặt sông, lẩm nhẩm:

- Đừng có nhảy xuống, đừng có nhảy xuống.

Khóe mặt Chung Nhạc giật giật, thấy mặt sông đỏ màu máu dưới chân họ dần hiện lên một gương mặt trắng bệch từ dưới đáy sông chồi lên.

- Đừng động đậy, giả vờ chết.

Hồ Tam Ông căng thẳng nói.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi lập tức dừng bước, đứng yên trên mặt hồ không động đậy. Trên mặt sông lần lượt xuất hiện vô số gương mặt trắng bệch chồi lên từ đáy sông. Một lúc sau cả mặt sông bị lấp đầy bởi những gương mặt trắng nhợt kia.

Gương mặt dưới chân Chung Nhạc đột nhiên mở mắt, trong mắt không có nhãn cầu, chỉ có những ngọn lửa màu xanh âm u.

Toàn bộ những gương mặt nổi trên sông đều mở mắt, Xích Thủy Hà lập tức hiện lên vô vàn ngọn lửa xanh giống như ngọn đuốc.

Gió thôi nhưng ngọn lửa không hề lay động.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi trán đều túa mồ hôi lạnh, cố gắng duy trì pháp lực để đứng được trên mặt sông.

- Thần ma ở Quy Khư không phải đều bị trúng lời nguyền biến thành xương trắng hay sao? Nhiều mặt như vậy, rốt cuộc là mặt của ai? Tại sao lại vẫn còn huyết nhục?

Chung Nhạc nhìn những gương mặt nổi trên mặt sông, cảm thấy như có vô số con mắt u ám đang nhìn hắn, nghĩ bụng:

- Những gương mặt này từ đâu ra?

Đây không phải những gương mặt của cùng một chủng tộc, có cái là mặt thú, có cái là yêu, có cái là ma, còn có mặt chim, mặt rồng, mặt phượng, thậm chí còn có vài gương mặt là của thiếu nữ Tây Vương Mẫu Quốc, vô cùng tinh xảo, đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở.

Đọt nhiên thân thể hắn cứng đờ, thấy phía sau những gương mặt này là những sợi tóc mảnh dưới nước, hàng nghìn vạn sợi nối với những gương mặt này khiến chúng như đang sống vậy.

Những sợi nối liền những gương mặt kia dẫn tới đáy sông. Phía dưới là một vùng hắc ám, cho dù là Chung Nhạc cũng không thể nhìn xuyên qua được bóng tối đó, không biết điểm tận cùng của những sợi tóc này nối với thứ gì.

- Dưới đáy sông rốt cuộc là thứ quái dị gì?

Chung Nhạc cảm giác lông trên người dựng đứng hết cả.

Một lúc sau, cuối cùng những gương mặt kia cũng nhắm mắt lại rồi chìm xuống dưới đáy sông.

Hồ Tam Ông thở phào, trên đầu là nhánh cây thẳng tắp, chân trùng xuống, nói:

- Mấy tên dưới đáy sông không phát hiện ra chúng ta…

Cây củ cải này huyênh hoang:

- Nếu không phải Hồ Tam Ông ta nhanh nhẹn thì các ngươi sẽ biến thành hai gương mặt nữa của Xích Thủy Hà rồi. Hồ Tam Gia ta…

Khâu Cấm Nhi cười:

- Hồ Tam Gia không phải vừa nói cứ khi nào ngươi giậm chân là tên dưới hồ lại vãi ra quần sao?

Nàng hơi đỏ mặt, rõ ràng có chút ngượng ngùng khi nói lời thô lỗ trước mặt Chung Nhạc.

Cây củ cải không hề ngượng ngùng, nói:

- Là ta sợ dọa chết các ngươi thôi. Vừa rồi những gương mặt kia là những người giống như các ngươi, kinh động mấy kẻ dưới sông rồi bị cắt mặt ra, mấy kẻ dưới sông thích nhất là sưu tập mặt đấy…

Khâu Cấm Nhi giật mình, vừa rồi những gương mặt kia đến từ các chủng tộc, chỉ sợ không dưới vạn gương mặt. Vậy thì không phải nói trong lịch sử có hàng vạn luyện khí sĩ thần tộc, ma tộc tới đây, gặp tai ương ở đây và bị cắt mất mặt?

Sắc mặt Chung Nhạc thay đổi, nói nhỏ:

- Có vài gương mặt không chìm xuống.

Hồ Tam Ông giật mình nhìn, thấy trên mặt sông phía xa có mấy gương mặt trắng bệch vẫn nổi trên sông, những ngọn lửa xanh u ám trong hốc mắt nhìn về hướng này.

- Nguy rồi, chúng thông minh hơn rồi!

Ngọn cây trên đỉnh đầu cây củ cải dựng đứng lên, hét:

- Mau chạy đi!

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi không nói không rằng, lập tức guồng chân chạy. Hai người chạy trên mặt sông, tốc độ chẳng chậm hơn trên mặt đất là bao. Uỳnh một tiếng phá vỡ âm chướng, cắt đôi mặt sông, tách ra thành hai bức tường máu, có thể thấy tốc độ của họ kinh khủng tới mức nào!

Lúc này, dưới mặt hồ, các gương mặt luyện khí sĩ kia lại rẽ nước bay lên không.

Các gương mặt này biến dạng, há mồm phát ra những âm thanh chói tai.

Càng ngày càng nhiều gương mặt như vậy, phía dưới chúng là những sợi tóc dài mảnh, lượng tóc không đếm xuể bay lượn phủ đầy mặt sông chặn đường của bọn Chung Nhạc.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi không cẩn thận chạm phải mấy sợi tóc, trên người lập tức tóe máu. Nhục thân của họ đều rất cường hãn, nhưng lại không thể chống đỡ được mấy sợi tóc này.

Khâu Cấm Nhi định giảm tốc độ tránh những sợi tóc càng ngày càng nhiều kia, Chung Nhạc đột nhiên hét lớn:

- Cấm Nhi, đừng chậm lại, theo sau ta! Bằng Vũ Kim Kiếm, ra đây!

Bằng Vũ Kim Kiếm bay ra, Chung Nhạc nhanh như chớp lao về phía trước, hét lớn:

- To!

Kim kiếm biến thành đại kiếm cao trăm trượngm Chung Nhạc cố gắng vung kiếm chém những sợi tóc phía trước. Keng keng keng, các sợi tóc gãy đôi, những gương mặt kia rơi tùm tùm xuống sông.

Chung Nhạc hự một tiếng, mỗi khi chém dứt một sợi tóc là toàn thân hắn chấn động, hổ khâu toác ra, da trên cánh tay cũng nứt ra.

Những sợi tóc này vô cùng chắc chắn, thậm chí còn cứng hơn nhục thân của một số thần ma hắn gặp trước kia. Cho dù là thần binh như Bằng Vũ Kim Kiếm muốn chặt đứt cũng không phải dễ, lực phản chấn đủ khiến hắn bị thương.

Rào rào!

Mặt sông tách ra, một cái đầu lâu bán kính trăm dặm từ dưới sông bay lên, nước sông đỏ tựa máu từ trong đầu lâu chảy ra tựa thác.

- Đừng đi!

Trên cái đầu lâu khổng lồ ấy là hàng nghìn vạn sợi tóc nối liền với các gương mặt bay lượn trên không trung, cùng nhìn về hướng Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi, đồng thanh kêu:

- Đừng đi, đừng đi! Tất cả cùng lên!

Chung Nhạc nghiến răng phát lực chạy, kiếm trong tay chém như vũ bão, liều mạng chém những sợi tóc kia để mở đường chạy. Khâu Cấm Nhi sợ hãi theo sát phía sau hắn.

Đột nhiên mặt sông dưới chân họ tách ra, lại có một cái đầu lâu khổng lồ khác chồi lên. Hàng trăm sợi tóc rối tung như tơ bện lại thành những sợi dây thừng tựa rắn độc lao về hai người họ.

Tại đầu những sợi tóc đó còn treo các gương mặt, nhằm Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi mà kêu không ngớt.

Cây củ cái Hồ Tam Ông cũng hét lên, cuống cuồng nắm lấy tóc Chung Nhạc, kinh hoàng nhìn những sợi tóc đang lao về phía họ.

Chung Nhạc vòng tay ra sau lấy cây đèn đồng tàn tạ ra, gọi lớn:

- Tân Hỏa!

Một ngọn lửa bay ra từ mi tâm hắn rơi xuống bấc đèn, màn sáng dịu nhẹ tỏa sáng ra xung quanh, ánh đèn lập lòe. Những sợi thừng bện từ tóc chạm phải ánh đèn lập tức bốc khói xanh.

Các gương mặt trắng nhợt kia thét lên thảm thiết bay lên rồi rơi xuống cái đầu lâu hổng lồ. Nháy mắt, cái đầu lâu kia đã dính hàng nghìn gương mặt, mỗi gương mặt đều không giống nhau.

Chung Nhạc cầm cây đèn đồng, kéo tay Khâu Cấm Nhi chạy về phía trước. Những nơi hắn đi qua, các sợi tóc đều tách ra hai bên, bay trở lại cái đầu lâu.

Hai người chạy lao đi, dưới đáy sông lại có một cái đầu lâu khổng lồ nữa bay lên, hàng nghìn vạn sợi tóc treo lơ lửng những gương mặt trắng bệch, gặp phải ánh đèn, chúng lại kêu lên chói tau, rồi dính lên cái đầu lâu khổng lồ.

Chung Nhạc quay lại thì thấy trên mặt của ba cái đầu lâu đều dán đầy các gương mặt, mỗi cái hình thành nên một gương mặt hoàn chỉnh, có mũi có tai, có mồm có mắt, chỉ là vẻ mặt thì quá đỗi buồn nôn.

Ba cái đầu lâu này theo sau họ, muốn lao tới nhưng lại sợ ánh đèn.

Hai người Chung Nhạc cứ lao đi, Xích Thủy Hà rất rộng, không biết chiều rộng bao nhiêu dặm, chạy rất lâu mới tới bờ bên kia.

Chung Nhạc quay lại nhìn thì thấy các gương mặt trên ba cái đầu lâu đều bay lên, nối liền với tóc bay trên trời, ba cái đầu từ từ chìm xuống, những gương mặt kia vẫn nhìn Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi rồi cũng chìm dần và biến mất dưới đáy sông.

Phù~

Chung Nhạc thở phào, nhìn Khâu Cấm Nhi hai người cùng cười, cùng có cảm giác vừa thoát khỏi cõi chết trở về. Hồ Tam Ông nằm bẹp dưới đất, ngọn cây trên đầu rạp xuống người.

Ánh đèn dần tối đi, Tân Hỏa nói vọng ra:

- Nhạc tiểu tử, liên tục thắp đèn hai lần tiêu hao quá nhiều tinh lực của ta. Ta buồn ngủ rồi, có lẽ phải ngủ một thời gian…

- Đừng!

Chung Nhạc thất kinh nhưng ngọn lửa nhỏ kia đã chìm vào giấc ngủ.