Điền Diên Tông nhìn Chung Nhạc, nói nhỏ:
- Chung sư đệ, ở đây chắc chắn có âm mưu, đệ cẩn thận!
Chung Nhạc gật đầu:
- Sư huynh yên tâm, sóng gió gì ta cũng đều đã vượt qua, không đến mức lật thuyền tại Hỏa Đô này.
Điền Diên Tông bay đi.
Trong Hỏa Đô Cung, Thủy Tử An lập tức cảm ứng được hai vị cao thủ bên cạnh Chung Nhạc đã bị Quỷ Thần tộc và Sơn Thần tộc dụ đi, thầm than không ổn, nhưng không hề có biểu hiện gì, vẫn cùng các vị tông chủ Hạ thị, Chúc Dung thị và cự phách các đại thần tộc trò chuyện như thường. Lão cười:
- Chư vị sư huynh, Long Nhạc, Chung Nhạc đã tới, chi bằng chúng ta ra xem họ quyết đấu xem thắng thua thế nào?
Tông chủ Hạ thị cười ha hả:
- Thủy sư huynh không cần vội. Long Nhạc và Chung Nhạc định thời hạn nửa năm, đến giờ còn hai ngày nữa mời là nửa năm. Hôm nay hiếm có quần hùng tụ hội. Chúng ta đương nhiên phải uống cho sảng khoái. Còn chưa giới thiệu với huynh, vị đây là Phượng Minh Nhi tới từ Tây Hoang Côn Luân phượng tộc, cự phách của phượng tộc.
Thủy Tử An giật minh, vội đứng dậy thi lễ. Phượng Minh Nhi là một vị phu nhân rất đẹp, đáp lễ cười nói:
- Từ lâu đã nghe nói Thủy sư huynh có danh hiệu là “cấp thời vũ”, nghe nói nếu gặp nguy nan, chỉ cần nhắc tới tên Thủy sư huynh thì bất luận chủng tộc nào cũng nể mặt.
Thủy Tử An cười ha hả, nhưng trong bụng sầu não:
- Giờ xem ta khó lòng thoát được rồi… Chắc chắn các tộc có âm mưu nhằm vào Chung Sơn thị. Giờ ta không thoát thân được, Tả Tương Sinh và Điền Diên Tông lại bị điệu hổ ly sơn, đành phải để Chung Sơn thị tự dựa vào mình thôi.
Trong Hỏa Đô Thành, tâm tư Chung Nhạc lay động, bước về Võ Thần Đài. Hắn bước chân lên là dưới xuất hiện một mảng lá tầm một mẫu, đưa hắn và các luyện khí sĩ Kiếm Môn khác tiến về Võ Thần Đài. Khâu Cấm Nhi ngồi trên xe lăn, quan tưởng lá cây đưa họ lên Võ Thần Đài.
Mọi người đáp xuống đất, nhìn thì thấy Võ Thần Đài sừng sững trên không trung. Phía dưới là một cây cột đồng cao tới trăm trượng, rộng mười trượng, chống giữ đài cao.
Võ Thần Đài một tầng bậc thang, một tầng lan can, tầng tầng chồng lên nhau, tạo thành hình nón, các tầng bậc thang dẫn dần lên phía trên, tới đỉnh chính là đỉnh đài hình ngọn đuốc.
Cả tòa Võ Thần Đài nhìn từ xa chính là ngọn đuốc khổng lồ. Bậc thang được tạo từ bạch ngọc, lan can là thanh ngọc, vô cùng sa sỉ. Trên lan can còn khắc các loại tiểu thú to cỡ nửa trượng, có đầu không mặt, chỉ có một cái mồm há rộng. Trên thân khắcc đồ đằng văn Thao Thiết, ẩn chứa huyền cơ.
Chung Nhạc bước lên bậc thang, các đệ tử Kiếm Môn khác đi theo sau hắn, không ngờ vừa bước lên một bậc thì áp lực đột nhiên ập xuống. Đồ đằng văn trên lan can tạo ra áp lực kinh người.
Mấy vị đệtử Kiếm Môn hự một tiếng, nhấc bước vô cùng khó khăn..
Chung Nhạc khẽ ủa một tiếng. Võ Thần Đài này lại là một món hồn binh hình đuốc khổng lồ. Lên bậc thang càng cao thì áp lực càng lớn. Tu vi càng lớn thì áp lực phải chịu cũng càng lớn. Là nơi khảo nghiệm tu vi thực lực.
- Ta và Cấm Nhi có thể lên, còn các sư đệ sư muội thì chưa chắc có thể.
Chung Nhạc bảo các luyện khí sĩ Kiếm Môn lượng sức mình mà đi, còn hắn và Khâu Cấm Nhi thì cùng lên Võ Thần Đài.
Giữa chừng Võ Thần Đài là một nơi phẳng và rộng, các cao thủ Đan Nguyên Cảnh tập trung đông nghịt ở đây, đều rất trẻ, nhưng không ai lên trên tiếp nữa. Rõ ràng áp lực phía trên càng lớn hơn.
Chung Nhạc và Long Nhạc ánh mắt chạm nhau, giữa không trung lóe ánh lửa. Sau lưng Long Nhạc đột nhiên xuất hiện quần lông hung ác, giơ nanh múa vuốt. Trong quần long có một con Thiềm Thử ba chân sáu mắt khổng lồ, giao long quấn quanh con Bích Nhãn Kim Thiềm ba chân sáu mắt này, cảnh tượng vô cùng chấn kinh.
Sau lưng Chung Nhạc thì xuất hiện một vầng mặt trời rừng rực cháy chiếu khiến Võ Thần Đài đỏ rực. Trong vầng mặt trời là con Kim Ô ba chân giang cánh bay, hung uy cái thế.
Hai người chạm mắt nhau rồi rời đi, nhưng ai trên Võ Thần Đài cũng đều nhận ra hai cao thủ này chiến ý hừng hực, chỉ là đang khắc chế không lập tức ra tay.
Đại Hoang Chung Nhạc, Đông Hoang Long Nhạc, Song Nhạc như ngọn núi Sở Namừg sững giữa Đông Hoang và Đại Hoang, được coi như đỉnh cao phá vỡ cực hạn luyện khí sĩ của hai tộc. Chỉ là, Song Nhạc trước giờ chưa từng chạm mặt, không biết ai mạnh ai yếu.
- Mặt trăng và mặt trời, Chung Nhạc và Long Nhạc, Song Nhạc ai sẽ thắng?
Phía xa, một vị lão giả Pháp Thiên Cảnh tóc bạc nhìn về Võ Thần Đài, run rẩy nói:
- Giờ cuối cùng Song Nhạc cũng gặp nhau, có thể phân thắng bại rồi!
- Nhật Diệu Linh Thể, Nguyệt Diệu Linh Thể, lưỡng đại linh thể chạm mặt, chắc chắn là trận long tranh hổ đấu!
- Vẫn còn hai ngày?
Chung Nhạc mỉm cười, nói bâng quơ.
Long Nhạc hiển nhiên hiểu ý hắn, thản nhiên nói:
- Vẫn còn hai ngày.
Các luyện khí sĩ khác trên Võ Thần Đài cũng hiểu, hai người nói cái hẹn nửa năm vẫn còn hai ngày nữa mới tới. Hai ngày nữa mới là ngày quyết đấu.
Chung Nhạc cười ha hả:
- Long huynh, trong hai ngày này không biết chừng chúng ta có thể làm bằng hữu.
Chung Nhạc sắc mặt thản nhiên:
- Khó nói, Long mỗ giao bằng hữu không xem tư chất, không xem thực lực, chỉ xem tâm trạng.
Chung Nhạc sát khí bùng phát, lạnh lùng nói:
- Tâm trạng Long huynh hôm nay thế nào?
Hai người ánh mắt chạm nhau, lại tóe lửa, sát khí đằng đừng, khiến các luyện khí sĩ trên Võ Thần Đài kinh hãi nhưng cũng rất mong chơ. Nhưng Long Nhạc và Chung Nhạc lại kìm lại, cười khảy:
- Hai ngày nữa sẽ gϊếŧ ngươi!
Đột nhiên một tiếng nói từ xa vọng lại:
- Chung Sơn thị, ngươi còn dám xuất hiện ở Hỏa Đô, không biết bản thân mình mấy cân mấy lạng!
Chung Nhạc nhìn theo tiếng nói, một trung niên nam tử bay tới, đáp xuống Võ Thần Đài, sát khí đằng đằng, hai mắt đầy uy lực, thần thú trên lan can tỏa sáng nhưng không cản được bước chân của hắn.
Thao Thiết thần thú càng ngày càng sáng nhưng vị trung niên nam tử này khí thế càng ngày càng mạnh, phia sau đột nhiên xuất hiện nguyên thần cao trăm trượng, áp đảo lại Võ Thần Đài, tu vi thực sự hùng hồn!
Vị cường giả Pháp Thiên Cảnh này tới cao đài, bỏ qua hết những người khác, sát khí trực tiếp nhằm tới Chung Nhạc:
- Chung Sơn thị, không cần Long Nhạc gϊếŧ ngươi, giờ ta sẽ tiễn ngươi lên đường!