Hùng Sơn vẻ mặt tối tăm nhìn cái đỉnh đồng xanh ba chân trước mặt.
“Nửa canh giờ?” Chà chà chân thật mạnh, Hùng Sơn nghiến răng nói: “Có nửa canh giờ thì đã tốt rồi... Hải, các ngươi lần này cao hứng chưa?”
Hung hăng nhìn một đám trưởng lão bộ tộc đứng ở bên người trầm mặc không nói, Hùng Sơn giận dữ rít gào một tiếng, xách cây rìu thép đen sải bước hướng cổng trú địa chạy đi. Mấy trưởng lão vẻ mặt chật vật nhìn nhìn nhau, có người thấp giọng ngập ngừng nói: “Chúng ta cũng là cân nhắc cho bộ tộc, mảnh đất này thật là địa phương tốt mà!”
Toàn bộ tộc nhân có thể chiến đấu trong bộ tộc của Hùng Sơn đều đã cầm lấy binh khí, vẻ mặt khẩn trương đứng ở trên tường thành vừa mới xây lên không lâu.
Trong trú địa sáng lập, trong nhà cỏ tranh đơn sơ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng trẻ con la khóc hoảng sợ cùng với người phụ nữ mang theo âm rung thấp giọng trấn an. Mọi người đều rõ ràng, lấy binh lực của bộ tộc, căn bản không thể ngăn cản chi quân đội khổng lồ kia bên ngoài tiến công.
Hùng Mộc Đôn phụ thân Hùng Sơn mang theo một đám tộc nhân cường hãn nhất, đứng ở cửa chính trú địa chưa làm xong, khàn cả giọng hướng tới lão nhân Công Tôn Sài khô gầy như củi kia rít gào: “Hùng thị nhất tộc chúng ta, cũng là con cháu của Hiên Viên thánh hoàng! Đao kiếm của các ngươi, làm sao có thể nhắm vào tộc nhân nhà mình?”
Công Tôn Sài cười lên ‘hì hì’, từng đội phi hùng kỵ sĩ ở phía sau hắn xếp thành đội ngũ chỉnh tề. Phi hùng thân thể khổng lồ thở hổn hển trầm thấp, hít thở ồ ồ nhấc lên mảng lớn cát bụi.
Ở ba phương hướng khác của Hùng Sơn bộ tộc không ngừng có đại đội phi hùng kỵ sĩ xuất hiện. Chỉ chờ ba phương hướng kia chiến sĩ Công Tôn thị hoàn thành vòng vây, sẽ là một khắc Công Tôn Sài hạ lệnh công kích.
Mang theo vài phần trêu tức, Công Tôn Sài chậm rãi nói: “Tộc nhân nhà mình? Ta nhổ vào, các ngươi lũ bàng chi họ khác này, cũng có thể tính là tộc nhân nhà mình? Hôm nay ta không lãng phí nước miếng với các ngươi, tóm lại trong các ngươi, toàn bộ đàn ông đều phải chết, những người già yếu đều phải chết, chỉ có đám nha đầu trẻ tuổi xinh đẹp có thể sống sót, hắc hắc, về sau sẽ có phúc cho các nàng hưởng.”
Hùng Mộc Đôn, Hùng Sơn cùng biến sắc. Gϊếŧ cả nhà người ta, cướp nữ tử người ta, Đế Úc đây là muốn làm gì? Hắn là Nhân Hoàng của nhân tộc, nhưng hành vi hiện tại của hắn, quả thực so với ác quỷ dị tộc hung tàn nhất còn cay độc hơn, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
“Chúng ta muốn gặp Đế Úc!” Các trưởng lão Hùng Sơn bộ tộc từ trong trú địa lao ra, bọn họ khàn cả giọng rít gào: “Chúng ta muốn gặp Đế Úc! Chúng ta không tin Đế Úc sẽ hạ mệnh lệnh như vậy! Các ngươi nhất định là...”
Công Tôn Sài lười biếng phất phất tay, mấy chục tên phi hùng kỵ sĩ đồng thời rút ra cây lao ba cạnh nặng nề, dùng sức đem cây lao ném mạnh ra. Chỉ thấy hàn quang chợt lóe, các trưởng lão tuổi già sức yếu cùng cất tiếng rú thảm, cây lao xuyên thấu thân thể bọn họ, mang theo bọn họ hướng phía sau bay lên xa hơn trăm trượng, đem bọn họ gắt gao đóng đinh ở trên một ngọn núi đá nho nhỏ.
“Các ngươi muốn gặp Đế Úc? Các ngươi cũng xứng?” Xa xa truyền đến tiếng kèn trầm thấp, phi hùng kỵ sĩ Công Tôn Sài phái ra bao vây toàn bộ bộ tộc Hùng Sơn đã vào vị trí, đông tây nam bắc bốn phương hướng Hùng Sơn bộ tộc bị vây con muỗi cũng không bay lọt. Công Tôn Sài trào phúng hướng Hùng Mộc Đôn, Hùng Sơn nhìn một cái, quay đầu lạnh giọng quát: “Tiến công... Gϊếŧ sạch toàn bộ đàn ông cùng người già yếu, bọn nha đầu trẻ tuổi, cẩn thận chút, đó đều là tiền, tuyệt đối đừng ngộ thương!”
Trong mắt phi hùng kỵ sĩ lấy hàng vạn để tính phía sau Công Tôn Sài hiện lên một mảng khí đen mờ mờ. Bọn họ phát ra tiếng hô quát trầm thấp, thúc dục phi hùng hình thể khổng lồ bay lên không, như một đám mây đen hướng Hùng Sơn bộ tộc lao đi.
Hùng Mộc Đôn lớn tiếng rống giận lao lên trời, hắn vung một cây gậy đồng nặng nề, một đòn nhằm vào đầu đem một phi hùng kỵ sĩ đánh cho nổ tung đầu rơi xuống khỏi vật cưỡi. Còn chưa chờ hắn phát ra đòn thứ hai, mười mấy tên phi hùng kỵ sĩ đồng thời đâm ra giáo trong tay, Hùng Mộc Đôn không kịp ngăn cản, cây giáo xuyên thủng ngực hắn, trên đầu giáo lóe lên từng đạo phù văn, thân thể Hùng Mộc Đôn chợt phát nổ thành sương mù máu đầy trời.
“A cha!” Hùng Sơn khàn cả giọng rống lên một tiếng, đại phủ trong tay vung lên, đem mấy tên phi hùng kỵ sĩ bên cạnh hắn chém rơi khỏi vật cưỡi.
Vô số trường thương trường kích từ bốn phương tám hướng hướng Hùng Sơn đâm tới, các dòng máu không ngừng từ trên người Hùng Sơn phun ra. Hùng Sơn đem đại phủ múa thành một cơn gió xoáy màu đen, nhưng như thế nào cũng không thể ngăn cản phi hùng kỵ sĩ tinh nhuệ nhất Công Tôn thị công kích.
Sương mù máu Hùng Mộc Đôn bùng nổ kịch liệt quay cuồng. Hùng Mộc Đôn làm một thủ lĩnh bộ tộc Hùng thị, có được tu vi Vu Đế cũng có khả năng nhỏ máu trọng sinh. Tuy thực lực so ra kém các đại năng Vu Đế tông mạch, tổ mạch Mị thị, Công Tôn thị, chỉ cần thời gian ba năm hơi thở, Hùng Mộc Đôn có thể đúc lại thân thể.
Công Tôn Sài âm trầm cười cười, hắn lấy ra một cây cốt trượng đen sì, nhẹ nhàng bâng quơ hướng sương mù máu do Hùng Mộc Đôn phát nổ chỉ chỉ.
Hư ảnh một con sài lang lục quang quanh quẩn kêu chói tai từ trong cốt trượng lao ra, chợt lao vào trong sương mù máu. Trong sương mù máu do Hùng Mộc Đôn biến thành phát ra một tiếng rú thê lương, linh hồn hắn bị Công Tôn Sài nháy mắt nguyền rủa gϊếŧ chết, sương mù máu đầy trời hóa thành giọt máu nặng trịch rơi xuống, còn chưa chờ giọt máu rơi xuống mặt đất, Công Tôn Sài đã lấy ra một cái bát bằng xương màu đen quơ quơ, toàn bộ tinh huyết của Hùng Mộc Đôn hóa thành một dòng sông dài, bị cái bát bằng xương màu đen nuốt xuống.
“A cha!” Hùng Sơn một lần nữa rống giận thê lương một tiếng, hắn bổ lệch ba cây giáo hướng ngực hắn đâm tới, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Viện binh đâu? Vừa rồi thiên đình hồi âm, sẽ có viện binh đến, nhưng viện binh ở nơi nào? Nửa canh giờ? Nói giỡn sao? Lấy thực lực bộ lạc của Hùng Sơn, sao có thể ngăn cản đại quân Công Tôn Sài mang đến nửa canh giờ?
Mấy ngàn cái đĩa kim loại hình tròn từ không trung bay tới, chiến sĩ Già tộc mặc trọng giáp cười dữ tợn nhảy xuống, bọn họ vung binh khí nặng nề gia nhập chiến đoàn. Từng đại đội phi hùng kỵ sĩ hỗn hợp chiến sĩ Già tộc, giống như thủy triều màu đen phá tan tường bảo vệ đơn sơ Hùng Sơn bộ xây dựng, dễ dàng xông vào nơi trú đóng của Hùng Sơn bộ.
Hùng thị chỉ là chi mạch trong chi mạch của Công Tôn thị, bộ tộc của Hùng Sơn càng chỉ là một bộ tộc chi nhánh của Hùng thị, bọn họ sao có thể là đối thủ của phi hùng kỵ sĩ Công Tôn thị tinh nhuệ? Chỉ một đợt tấn công, bộ tộc Hùng Sơn đã bị đánh cho sụp đổ.
Vô số tiếng hò hét thê lương từ trong nơi trú đóng truyền đến, tiếng binh khí chặt xương thịt chói tai dị thường, tiếng thét chói tai của vô số thiếu nữ giống như đao kiếm đâm làm trái tim Hùng Sơn đau đớn. Hắn quay phắt đầu lại, hắn thấy được nhiều thiếu nữ trong tộc khóc lóc từ trong phòng chạy ra, đám chiến sĩ Già tộc kia không lưu tình chút nào một quyền một người đem các nàng đánh ngã xuống đất, dùng dây thừng đem các nàng trói chặt.
Chính là thời gian một cái quay đầu này, mấy chục thanh trường thương trường kích hung hăng xuyên thấu thân thể Hùng Sơn.
Hùng Sơn phát ra tiếng rống giận dữ giống như dã thú gần chết, trong thân thể hắn các tia sáng màu vàng lao ra, chỉ nghe một tiếng chuông ngân, một cái chuông lớn màu vàng đất tạo hình phong cách cổ xưa dày nặng từ trong cơ thể Hùng Sơn lao ra, từng đạo nguyên từ trọng lực hùng hồn dị thường gào thét lao ra, đem mấy trăm phi hùng kỵ sĩ bên cạnh hắn đánh cho hộc máu bay lên.
Hùng Sơn oán độc nhìn Công Tôn Sài, liều sống chết vung cây rìu lớn hướng hắn lao đi.