Vu Thần Kỷ

Chương 1639: Tổn binh hao tướng

“Ha, ha ha, ha ha ha!” Cơ Hạ xách trường kích nặng nề, toàn thân có lửa vờn quanh, đã làm sẵn chuẩn bị buông tay chém gϊếŧ.

Nhưng đột ngột nhìn thấy chiến sĩ liên quân ngơ ngác đứng ở trên thang trời, nhìn khoảng cách mười mấy trượng giữa thang trời cùng đầu tường, hắn không khỏi cất tiếng cười to. Tay trái hướng về không khí chụp một cái, từng tia khí tức nhanh chóng hướng lòng bàn tay Cơ Hạ ngưng tụ, trong chớp mắt một viên hỏa lôi màu đỏ rực to bằng miệng bát đã theo tiếng gầm rú trầm thấp ngưng kết thành hình.

Năm ngón tay khẽ búng khẽ phóng, nổ ‘Oành’ một tiếng, hỏa lôi bị chín cái long ảnh nhỏ bé quấn quanh, nhanh như tia chớp đánh vào trên một chiếc thang trời. Lửa cuồn cuộn bùng nổ, vô số luồng lôi quang nhỏ bé cấp tốc nhảy lên chiết xạ ở trong lửa, mấy chục chiến sĩ liên quân đỉnh chóp thang trời bị lôi hỏa đánh cho cả người cháy khét, kêu thảm khàn cả giọng từ trên thang trời cao cao rơi xuống mặt đất.

Đám người Nghệ Địa cũng cất tiếng cười, bọn họ kéo cung tên, hướng về phía chiến sĩ liên quân trên thang trời tiến thối không được bắn bừa một chập.

Khoảng cách mười mấy trượng, không cần nói các Đông Di tiễn thủ tiễn thuật kinh người, dù là Vũ Mục ngày thường động tác chật vật nhất cũng cười ha hả cầm một cây cung mạnh, tinh chuẩn dị thường liên tục bắn trúng kẻ địch trên thang trời.

Mảng lớn mũi tên từ trên tường thành bay xuống, chiến sĩ liên quân trên thang trời giống như hạt mưa rơi xuống, trong sông đào bảo vệ thành phía dưới nhanh chóng nổi lên mảng lớn gợn sóng, xúc tu của các con cự ma bạch tuộc từ dưới nước uốn lượn lên, đem chiến sĩ liên quân rơi xuống kéo xuống đáy sông thật sâu.

Rốt cuộc có chiến sĩ liên quân không kiềm chế được sợ hãi cùng phẫn nộ trong lòng, tay trái bọn họ cầm khiên, tay phải cầm trường đao, gào thét cứng rắn đội mưa tên trên đầu tường, dùng hết toàn lực nhảy nhót ở trên thang trời, muốn nhảy lên đầu thành.

Thang trời còn thiếu mười mấy trượng khoảng cách là có thể chạm tới đầu tường Nghiêu Sơn thành, giờ phút này đoạn trên cùng của thang trời so với đỉnh chóp tường thành Nghiêu Sơn thành còn thấp hơn mấy trượng.

Đặt ở ngày thường, cho dù là một vị chiến sĩ nhân tộc hơi cường đại chút, cũng có thể thoải mái vượt qua chút khoảng cách này, nhưng ở dưới Thiên Địa Đại Trận trấn áp, cho dù là cao thủ cấp bậc Vu Đế, cũng rất khó dưới tình huống như vậy nhảy lên đầu tường Nghiêu Sơn thành.

Từng đám đông chiến sĩ nhảy lên không trung, bọn họ lớn tiếng gào thét nhảy vọt qua khoảng cách xa bảy tám trượng, mắt thấy cách đầu tường còn có độ cao ba năm trượng, còn có khoảng cách khoảng mười trượng, thế nhảy lên của bọn họ tiêu hao hết, hoa chân múa tay hướng phía dưới rơi xuống.

Trong sông đào bảo vệ thành, vô số xúc tu cự ma bạch tuộc mấp máy vui sướиɠ vung vẩy, còn chưa chờ bọn hắn rơi vào sông đào bảo vệ thành, đã sốt ruột không chờ nổi quấn quanh ở trên thân bọn hắn.

Công Tôn Lang phía sau đốc chiến ngơ ngác nhìn thang trời kia không hiểu sao ngắn mất một mảng lớn, một lúc lâu không nói nên lời.

Loại thang trời này, thiết kế ban đầu là chuyên môn dùng ở phòng tuyến Xích Phản sơn, thiết kế ước nguyện ban đầu chính là ở sau khi dị tộc công chiếm doanh địa cùng thành lũy nhân tộc, ở dưới pháp trận cấm không của dị tộc ảnh hưởng, phản công các doanh địa và thành lũy bố trí ở đỉnh núi.

Xích Phản sơn thế núi dốc đứng mà hùng vĩ, tùy ý một vách núi động cái cũng cao tới ba năm nghìn trượng trở lên, cho nên thang trong những thang trời này, ít nhất cũng có thể dài năm ngàn trượng, đủ để thoải mái vượt qua sông đào bảo vệ thành, thoải mái đến đầu tường Nghiêu Sơn thành.

“Sao lại ngắn như vậy? Cái này... Thang trong thang trời này, nhiều nhất chỉ dài năm trăm trượng!” Công Tôn Lang điên cuồng thét: “Ngắn mất nhiều như vậy? Sao có thể ngắn mất nhiều như vậy? Thế này bảo ta công thành như thế nào? Thế này bảo ta làm sao bây giờ?”

Vẫn là chấp sự cao cấp của Công Tôn thị vừa rồi lén lút ghé đến bên tai Công Tôn Lang, hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Lang đại nhân, những cái thang trời này, cũng là trước khi xuất chinh, Hùng đại nhân từng cố ý ‘Gia công’... Ài, những cái thang trời này sử dụng đều là bách kim tinh hoa, trải qua hơn vạn lần bí pháp rèn thành, cứng rắn vô cùng, tính dẻo dai cực tốt, càng có tính kháng pháp lực rất mạnh, giá trị chế tạo cực kỳ xa xỉ đó!”

Liếʍ liếʍ môi, vị chấp sự cao cấp này cười ‘hì hì’ nói: “Hùng đại nhân đem thang trong những cái thang trời này lấy đi hơn phân nửa... Cái này không phải tiết kiệm phí tổn sao? Những cái thang trời này, Hùng đại nhân về sau là chuẩn bị bán cho các đại thị tộc... Bọn họ mua thang trời, phát hiện thang bên trong không đủ dài, sau này Hùng đại nhân có thể hướng bọn họ thu thêm một khoản tiền!”

“Ca ca của ta ơi... Ngươi không phải huynh trưởng ta, ngươi là cha đẻ ta!” Công Tôn Lang bất đắc dĩ ngửa mặt thở dài, hắn nhìn nửa đoạn kia của mấy ngàn cái thang trời ở giữa không trung, nhìn binh sĩ các bộ như hạt mưa từ trên thang trời rơi xuống, đột nhiên túm lấy chấp sự cao cấp này: “Nói cho đại huynh của ta, lợi nhuận trong đó, lão tử ít nhất phải ba thành!”

“Nhiều nhất một thành!” Chấp sự cao cấp rất nghiêm túc nhìn Công Tôn Lang: “Lang đại nhân, Hùng đại nhân cũng không chỉ có một huynh đệ là ngươi, lợi ích này, dù sao cũng phải chia lãi cho mọi người mới được, nếu không loại làm ăn này không bền! Hơn nữa Hùng đại nhân nói, hiện tại Đế Úc mới là chỗ dựa của mọi người, phần lời lợi nhuận này, phải cho Đế Úc mới đúng.”

“Đệch, cho Đế Úc, không phải là tương đương cho chính hắn?” Công Tôn Lang vẻ mặt u ám nhìn chấp sự cao cấp: “Được rồi, chuyện chia phần về sau nói sau, ngươi nói cho ta biết, chúng ta thế nào, mới có thể đánh lên được tường thành?”

Chấp sự cao cấp nhìn thoáng qua sĩ tốt các bộ bị mưa tên đầu tường đánh cho chật vật không chịu nổi, tổn hại nghiêm trọng, hắn trầm mặc chốc lát, đột nhiên cười lên: “Cái này còn không đơn giản? Không phải khoảng cách mười mấy người sao? Dựng thang người đi, mấy thằng cha kia, thật sự là quá ngu xuẩn!”

‘Dát’, Công Tôn Lang ngơ ngác kêu một tiếng quái dị, hắn nhìn nhìn quân trận phía trước rối như canh hẹ, đột nhiên cười lên: “Ai u, thật thông minh? Không ngờ, Công Tôn thị ta còn có đại tài như ngươi! Hắc, ngươi tên gì? Về sau an tâm làm việc cho Lang lão gia, không bạc đãi ngươi!”

Chấp sự cao cấp vội vàng cười lên: “Lang đại nhân, ta là cháu ruột của ngài Công Tôn Lương! Ngài nhất định phải nhớ ta... Năm đó Dương đại nhân làm giả sổ sách bị trưởng lão hội hạ lệnh tra rõ, hì hì, mấy phần kia của tiểu tử, chưa bị tra ra chút lỗi nào!”

Công Tôn Lang như bừng tỉnh đại ngộ cười lên, hắn dùng sức vỗ bả vai Công Tôn Lương một phát, vui vẻ nói: “Thì ra là ngươi, ta nhớ ra rồi. Được, hảo hảo đi theo Lang lão gia làm, không thiếu chỗ tốt cho ngươi!”

Trên tường thành, đám người Cơ Hạ trợn mắt há hốc mồm nhìn sĩ tốt liên quân trên thang trời đột nhiên gào lớn khàn cả giọng, bọn họ vứt binh khí và tấm khiên, người đứng lên người. Đám đông sĩ tốt liên quân tay chân gắt gao dây dưa với nhau, dần dần đứng lên cao mấy chục trượng, sau đó bọn họ hướng phía trước đổ ập xuống, theo tiếng va đập nặng nề, bọn họ thế mà ở giữa đỉnh chóp thang trời cùng tường thành dựng lên các cây thang người.

Từng đám đông chiến sĩ liên quân phát ra tiếng kêu vui vẻ trầm thấp, bọn họ xếp đội ngũ chỉnh tề, đạp thân thể đồng bào, nhanh chóng hướng Nghiêu Sơn thành lao lên.

“Là ai chỉ huy đám chiến sĩ này tác chiến? Lão tử nhất định phải đánh gãy chân chó của hắn, sau đó chém đầu hắn!” Cơ Hạ nhìn các chiến sĩ nhân tộc kia gắt gao nghiến răng dựng thang người, khóe mắt kịch liệt nhảy lên, lớn tiếng gào thét.

Trường kích trong tay vung lên, một ánh lửa thổi quét ra, ba cái thang người trước mặt Cơ Hạ ầm ầm vỡ nát, mấy ngàn chiến sĩ nhân tộc dựng thang người hóa thành tro bụi.

Cơ Hạ giơ trường kích, lớn tiếng quát: “Các huynh đệ, gϊếŧ!”

Từng cái thang người bị phá hủy, vô số thân người rơi xuống sông đào bảo vệ thành.