Vô số người ánh mắt sáng ngời nhìn Cơ Hạ, vô số người đều ở trong lòng cảm khái, lời này của Cơ Hạ thật sự là không biết xấu hổ.
Cái tội danh này một khi chụp lên, thanh danh Công Tôn Tự Tự coi như triệt để bị hủy, cho dù... Cho dù hắn trong sạch như tuyết, bởi vì phen lời này của Cơ Hạ vừa ra, bởi vì Cơ Hạ là phụ thân của Cơ Hạo, chỉ cần nhân tộc phàm là còn cần bận tâm tôn nghiêm và thể diện thiên đình, Công Tôn Tự Tự ở nhân tộc khó có ngày mở mày mở mặt nữa.
Càng không cần nói, Công Tôn Tự Tự cũng không trong sạch thế nào cả, kẻ này thật sự không phải thứ tốt đẹp gì.
Đế Thuấn ánh mắt cực thâm trầm nhìn Cơ Hạ: “Công Tôn Tự Tự đức hạnh có lỗi? Không xứng đảm nhiệm địa vị Nhân Hoàng?”
Cơ Hạ nghiêm trang nhìn Đế Thuấn: “Công Tôn Tự Tự đức hạnh có lỗi, nếu hắn thành Nhân Hoàng, cái khác ta không dám nói, cảnh nội nhân tộc ba năm một nạn lũ, ba năm hạn hán, ba năm một nạn châu chấu, đây là chuyện chắc chắc! Cái này, đều vì Công Tôn Tự Tự kẻ này thật sự quá xấu xa rồi, giống như một bãi phân Chu La thú ném vào trong một nồi nước, nồi nước này xác định vững chắc xui xẻo tao ương!”
Đám đế tử Hoa Tư Liệt đều cúi đầu, cười không phát ra tiếng.
Thủ đoạn của Cơ Hạ quá vô sỉ, phen lời này của hắn đối với Đế Thuấn, ngươi có thể nói là bình định đối với Công Tôn Tự Tự, cũng có thể nói là uy hϊếp nào đó của Cơ Hạ. Lấy lực lượng thiên đình, muốn tạo thành nạn lũ diệt thế như Cộng Công thị là không dễ dàng, nhưng hàng năm chọn mấy khối lãnh địa nhân tộc phát mấy trận đại hồng thủy, chọn mấy nơi làm chút nạn hạn hán, nạn châu chấu…, thì quá thoải mái.
Trước mặt vô số cao tầng nhân tộc, trước mặt vô số con dân nhân tộc, Cơ Hạ đã nói rành mạch, thấu triệt rõ ràng —— Công Tôn Tự Tự chính là một bãi cứt thối, hắn nếu làm Nhân Hoàng, nhân tộc nếu gặp họa... Đây là điều Cơ Hạ đã sớm đã cảnh cáo mọi người rồi đó!
Đế Thuấn mặt âm trầm một lúc lâu không hé răng, Công Tôn Tự Tự ở bên đã tức giận đến mức da mặt phát xanh.
Đoạn lời này của Cơ Hạ vừa ra, danh vọng của hắn đã hoàn toàn bị hủy. Tuy hắn quả thực không phải loại tốt đẹp gì, nhưng các tội trạng Cơ Hạ nói, hắn dám hướng trời thề hắn thực sự chưa làm. Cơ Hạ đây là chụp mũ lung tung, cài cắm tội danh lung tung, đây là cố ý bại hoại phẩm đức Công Tôn Tự Tự hắn!
Ngai báu Nhân Hoàng đang hướng Công Tôn Tự Tự vẫy tay, vô hạn vinh quang, vô thượng quyền bính đưa tay có thể chạm tới, ở thời điểm đòi mạng này, Cơ Hạ đột nhiên đi ra quấy rối, thế này quả thực so với gϊếŧ cha ruột của Công Tôn Tự Tự còn khiến hắn khó chịu hơn.
Một tiếng rống giận dữ bén nhọn từ chỗ cực sâu của thân thể Công Tôn Tự Tự truyền đến, Công Tôn Tự Tự xắn lên tay áo miện phục rộng thùng thình trói buộc, rút ra bội kiếm ánh vàng rực rỡ bên hông, rống giận khàn cả giọng hướng Cơ Hạ lao lên: “Đồ vô liêm sỉ, ngươi sao dám hủy danh vọng của ta?”
Tộc nhân Hữu Hùng nhất tộc Công Tôn thị, mỗi người đều truyền thừa kiếm đạo của Hiên Viên thánh hoàng. Công Tôn Tự Tự dù sao cũng từng là đế tử, tu vi kiếm đạo cực cao. Trên bảo kiếm ánh vàng rực rỡ một đạo kiếm khí dài đến trăm trượng tuôn ra, tàn nhẫn vô cùng hướng ngực Cơ Hạ đâm nhanh tới.
Cơ Hạ cười, hắn âm trầm cười nói: “Các vị, nhìn đi, không phải là ta nói bừa. Thằng nhãi này thẹn quá hóa giận, muốn gϊếŧ người diệt khẩu rồi! Hắc hắc, thân là con dân nhân tộc, lại mưu toan ám sát trọng thần thiên đình, cái này đã xúc phạm các thiên quy giới luật nào?”
Đế Thuấn không hé răng, mấy đại trưởng lão Vu Điện cũng chưa nói gì, mấy trưởng lão Công Tôn thị thì hổn hển xông lên, bọn họ rút kiếm chắn trước mặt Công Tôn Tự Tự.
Kiếm khí tung hoành, kiếm quang lóe lên, bảy tám trưởng lão Công Tôn thị liên thủ tạo thành một tấm lưới kiếm, mạnh mẽ đem kiếm quang của Công Tôn Tự Tự áp chế xuống. Một tiếng vang thanh thúy ‘Keng’ truyền đến, một trưởng lão Công Tôn thị tu vi sâu nhất vung lên thanh kiếm sắc bén trong tay, bội kiếm của Công Tôn Tự Tự bị chém thành hai đoạn, mấy thanh kiếm sắc bén lập tức để ở chỗ yếu hại quanh thân Công Tôn Tự Tự, làm hắn không dám nhúc nhích nữa.
Một đợt tiếng kim loại va chạm truyền đến, mấy chục thần tướng thiên đình ra tay, một bộ gông xiềng ngũ hành xoay tròn rơi xuống, mấy chục món hình cụ dùng xiềng xích năm màu nhỏ bé xâu chuỗi lại với nhau, gông xiềng ngũ hành nhanh chóng chụp trên người Công Tôn Tự Tự, vô số cây kim nhỏ năm màu đâm vào thân thể hắn, ngũ hành cấm chế phong ấn lục phủ ngũ tạng toàn thân vu lực của hắn, khiến hắn khó có thể nhúc nhích nữa.
Mấy vị thần tướng xách Công Tôn Tự Tự lên, nhanh chóng bay vào trong đại trận của thiên đình.
Trong con ngươi Đế Thuấn hàn quang lóe lên một đợt. Hắn nhìn nhìn bốn phía vô số con dân nhân tộc bên cạnh tế đàn, lại nhìn nhìn mấy vị trưởng lão Công Tôn thị vẻ mặt chật vật, đột nhiên chậm rãi cười lên: “Ta sai rồi. Cũng là mấy vị trưởng lão sai rồi. Ta trước đó vài ngày đã nói, nhân tuyển muốn nhường ngôi Nhân Hoàng là Công Tôn Húc, mấy vị trưởng lão sao lại đem Công Tôn Tự Tự tên bại hoại này dẫn tới?”
Đế Thuấn chỉ tay, một tia sáng màu vàng xen lẫn khí tím từ đầu ngón tay hắn phun ra, vừa lúc rơi ở trên người một thanh niên oai hùng phi phàm trong đội ngũ tộc nhân Công Tôn thị: “Công Tôn Húc, lên tế đàn, sau nhường ngôi đại điển hôm nay, ngươi đã là Nhân Hoàng mới!”
Công Tôn Húc ngay cả đế tử cũng không phải, chỉ có thể tính là thanh niên tuấn ngạn tương đối tinh nhuệ của Công Tôn thị mờ mịt nhìn Đế Thuấn.
Hắn cái gì cũng không phải, hắn ở trong Công Tôn thị tộc, chỉ là một gã thiên phu trưởng đội ngàn người không bắt mắt, lấy tài nguyên khổng lồ Công Tôn thị có được, Công Tôn Húc hiện nay thực lực cũng chỉ là cao giai Vu Vương bình thường, ngay cả ngưỡng cửa Vu Đế cũng chưa đυ.ng đến.
Bởi vì tên của hắn âm đọc giống với Công Tôn Tự Tự, cho nên Đế Thuấn chỉ định hắn trở thành nhân tuyển Nhân Hoàng?
Da đầu Công Tôn Húc phát tê từng đợt, hắn không cảm thấy kích động một chút nào, không cảm thấy kinh hỉ một chút nào, nhìn thấy kết cục của Công Tôn Tự Tự, lông tóc toàn thân hắn dựng thẳng lên từng sợi một, một loại sợ hãi cực độ khủng bố đã khống chế thân thể hắn, toàn thân hắn cứng ngắc, một câu cũng nói không nên lời.
“Xem đứa nhỏ này chính là quá mức thuần hậu lương thiện, cao hứng ngay cả lời cũng không thể nói nữa.” Đế Thuấn mỉm cười nhìn Công Tôn Húc, ôn hòa nói: “Ta từ lúc hắn nhỏ tuổi, đã luôn chú ý đứa nhỏ này. Những năm gần đây, đứa nhỏ này xử sự cực kỳ thích đáng, ở lúc trị thủy cũng lập được rất nhiều công huân, tích góp vô số công đức, càng kiêm hắn phẩm tính rộng lượng, thân thiện có đức, cho nên do hắn tiếp quản địa vị Nhân Hoàng, ta là yên tâm!”
Trong mắt Đế Thuấn lóe ra hàn quang, hắn quay đầu nhìn Cơ Hạ, hỏi từng chữ một: “Cơ Hạ đại thần, Công Tôn Húc có chỗ nào không ổn hay không?”
Công Tôn Húc chỉ là một tiểu nhân vật, ở trong vô số con em thanh niên của Công Tôn thị không chút bắt mắt, Đế Thuấn rất muốn biết, Cơ Hạ có thể chụp tội danh gì cho Công Tôn Húc.
“Hắn, không tôn thiên địa, bất kính tổ linh!” Cơ Hạ cười lạnh một tiếng, nhìn Công Tôn Húc cười lạnh nói: “Ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, hắn từng đánh đổ tế đàn tế trời, chà đạp tế phẩm tế trời, nói lời bất kính đối với thiên địa thần linh, người cuồng vọng như thế, nên đưa vào thiên lao, nhốt ngàn năm, để chuộc tội của hắn.”
Công Tôn Húc sợ tới mức toàn thân run lên, hắn thét to khàn cả giọng: “Không, ta không có, ta không đánh đổ tế đàn, ta không bất kính đối với thiên địa thần linh!”
Cơ Hạ nhất thời nhếch miệng cười lên, hắn chỉ vào Công Tôn Húc cười nói: “Các ngươi xem, mọi người xem, ai phạm tội sẽ thành thật thẳng thắn? Thằng nhãi này đến lúc này, còn không quên đùn đẩy tội lỗi, người gian trá không thành thật như thế, hắn cũng có tư cách đảm nhiệm Nhân Hoàng?”
Toàn bộ hội trường tiếp tục tĩnh mịch, mọi người nhìn khuôn mặt tươi cười của Cơ Hạ, thật sự nói không ra lời.