Như trụ trời Bất Chu sơn của Bàn Cổ thế giới, đầu mối then chốt thiên địa Bàn Hành thế giới đội trời đạp đất, đứng ở chân núi cực lực ngẩng đầu, cũng không nhìn thấy đỉnh của nó ở nơi nào. Trên đầu mối then chốt thiên địa toàn thân bóng loáng trong suốt như thủy tinh lưu ly tự nhiên sinh ra vô số dấu vết rậm rạp tinh tế, từng luồng Hồng Mông Linh Nhũ như tơ, theo các dấu vết tinh tế đó không ngừng chảy.
Một loại hào quang kỳ dị từ trên đầu mối then chốt thiên địa khuếch tán ra, chiếu rọi hư không bốn phía long lanh trong suốt, giống như ngâm ở trong lòng trắng trứng.
Phía dưới đầu mối then chốt thiên địa chính là đầm nước thật lớn đường kính mười hai vạn dặm, trong đầm nước sâu tới vạn dặm chứa đầy Hồng Mông Linh Nhũ năm màu. Gió khẽ thổi qua, một loại khí tức khó có thể hình dung không ngừng từ trong linh nhũ bay ra, không thể nói rõ thơm thối, cũng nói không ra được trong đυ.c, nói tóm lại tựa như bao dung tất cả hương vị thế gian, dẫn tới tinh khí toàn thân đều không khỏi dao động hỗn loạn.
Khi Thanh Tham mang theo Cơ Hạo từ trong vết nứt ở thân một cây đại thụ đi ra, cạnh đầm nước đã có mười mấy lão nhân khuôn mặt già nua cổ xưa đứng. Bọn họ còng lưng, dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn Cơ Hạo.
Một lão thái thái khuôn mặt hiền lành, con mắt như đá mắt mèo rạng rỡ tỏa sáng đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu oa nhi, không nên lấy mạng nhỏ của mình đi đùa giỡn... Năm đó lão Kim chính là không nghe khuyên bảo, ỷ vào bản thể mạnh mẽ của mình là Kim Bì Ngọc Cốt Đằng, dám học Bàn Hành đem rễ cây của mình chui vào trong đầm... Hiện tại lão Kim còn nửa chết nửa sống nằm nơi đó!”
Một lão nhân râu dài chấm đất, hai tai rủ xuống trên vai ho khan một tiếng nặng nề: “Không nói lão Kim, lão Hoa à, ngươi không phải cũng nổi tính tình, ỷ vào bản thể ngươi là Hồng Tâm Mặc Ngọc Lan có thể giải thiên địa vạn độc, tự cho là đúng lao đầu vào, sau đó khóc trời kêu đất bò ra, hừ, ngươi so với lão Kim tốt hơn chỗ nào chứ?”
Một đám lão đầu lão thái ánh mắt sáng ngời nhìn Cơ Hạo, cùng cất tiếng mở miệng khuyên: “Oa nhi, chúng ta khó mà gặp được một đứa nhỏ trời sinh khắc chế chúng ta những lão đầu gỗ này, lại dễ nói chuyện, cho nên ngươi...”
Cơ Hạo cười hướng đám mộc tộc này chắp tay thi lễ, cũng không nghe bọn họ dong dài nữa, thân thể nhoáng lên một cái kéo theo một đạo kim quang lao vào trong đầm nước.
Trong cái bóng của Cơ Hạo một bóng đen vặn vẹo lắc lư, Da Ma Sát Nhất mặt không biểu cảm chui ra khỏi cái bóng của Cơ Hạo, xoay người lại lạnh như băng nhìn đám mộc tổ này: “Khi chủ thượng tu luyện, mời các vị đừng quấy rầy, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Một đám lão đầu lão thái nhìn nhau một cái, đồng thời cười lên ‘Ha ha’.
Da Ma Sát Nhất chợt biến sắc, hắn nhảy dựng lên, hóa thành một luồng tàn ảnh muốn bỏ chạy, nhưng một sợi dây leo màu xanh đột ngột từ phía sau hắn lao ra, linh hoạt vạn phần tạo ba cái nút thòng lọng, nhẹ nhàng đem hắn trói như cái bánh chưng.
Dây leo màu xanh lơ lửng ở giữa không trung, đem Da Ma Sát Nhất trói không thể động đậy, lão thái thái vừa mới nói chuyện cười ‘Ha ha’ đi tới bên người Da Ma Sát Nhất, vung bàn tay hướng về phía mông hắn vỗ xuống mười mấy cái. Bộ dáng lão thái thái nhìn như gần đất xa trời, hấp hối, nhưng ra tay lực đạo mạnh đến dọa người, đánh cho mông Da Ma Sát Nhất vang lên ‘Bộp bộp’, hắn đau đến mức gương mặt vặn vẹo thiếu chút nữa hô thành tiếng.
“Trẻ con nho nhỏ không ngoan, phải đánh đòn. Hì hì, bà nội ta có nhiều cháu tốt, cháu ngoan như vậy, nhiều đứa nhỏ không nghe lời như vậy đều bị bà nội ta dạy ngoan rồi. Ngươi đứa nhỏ này nói ngoa nữa, xem bà nội dạy dỗ ngươi như thế nào!” Lão thái thái cười tủm tỉm lấy ra một khối mật đường lớn mùi thơm bức người, mạnh mẽ nhét vào trong mồm Da Ma Sát Nhất.
“Đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, có kẹo ăn. Ngoan ngoãn chờ, xem...’Chủ thượng’ của ngươi, có thể sống qua một cửa ải này hay không đi!” Lão thái thái không quan tâm Da Ma Sát Nhất nữa, xoay người sang chỗ khác theo mộc tổ khác cùng nhau đi tới bên đầm nước, thấp thỏm lo âu nhìn đầm nước.
Đột nhiên, một lão đầu nhi vung lên một cây quải trượng đổ ập xuống đánh vào trên đầu Thanh Tham, ‘Huỵch’ một tiếng đem Thanh Tham đánh bay thật xa.
“Lão hồ đồ, ngươi lão bất tử này, ngươi đem địa phương quỷ quái này nói cho đứa nhỏ đó làm gì? Nếu hắn xảy ra chuyện gì, nếu là Bàn Hành thật sự tỉnh lại...” Một đám mộc tổ mặt mang sự sợ hãi, chỉ vào Thanh Tham đồng thời oán giận hẳn lên.
Thanh Tham bị đánh cho đầu đầy u cục, hắn trợn mắt ôm đầu ngồi dưới đất, mặc một đám mộc tổ oán giận, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Giờ phút này sâu trong đầm nước, trạng thái của Cơ Hạo lại là tốt trước nay chưa từng có.
Không cần hắn nhúc nhích, không cần hắn vận công, khí tức của Bàn Cổ chi thể tự nhiên mà vậy phóng ra, Hồng Mông Linh Nhũ trong đầm nước giống như vật còn sống có linh tính, tự rót vào thân thể hắn.
Một loại cảm giác ấm áp và thoải mái trước nay chưa từng có khiến Cơ Hạo thoải mái nhắm mắt lại, giống như về tới trong bụng mẹ, loại cảm giác ấm áp thích ý đó khiến buồn ngủ. Không cần hư ảnh nói rõ, Cơ Hạo tự nhiên mà vậy từ trong Hồng Mông Linh Nhũ đã biết rất nhiều rất nhiều.
Hồng Mông Linh Nhũ, vô thượng linh vật trong hư không vô tận của Hồng Mông hỗn độn tự nhiên sinh ra. Vô luận Bàn Cổ, Bàn Ngu, hoặc là Bàn Hi, Bàn Giả, các thánh nhân có được khả năng khai thiên tích địa, khi bọn họ còn thai nghén ở trong Hồng Mông, bọn họ chính là chiếm được Hồng Mông Linh Nhũ tẩm bổ, mới có thể cường đại và sinh trưởng nhanh hơn, dễ hơn.
Đối với hậu thiên sinh linh mà nói, Hồng Mông Linh Nhũ là thuốc độc ác độc nhất thế gian.
Đối với sinh linh cường đại có tiềm lực trở thành khai thiên thánh nhân mà nói, Hồng Mông Linh Nhũ chính là thuốc bổ tốt nhất.
Đối với Cơ Hạo mà nói, Hồng Mông Linh Nhũ chính là vô thượng thần dược hắn tu luyện Bàn Cổ chi thể, ngưng tụ hỗn độn Bàn Cổ chi thân. Một giọt Hồng Mông Linh Nhũ có thể khiến Bàn Cổ chi thể của hắn được tăng cường thật lớn, mà nơi này có một đầm linh nhũ đường kính mười hai vạn dặm.
Từng đạo hỗn độn linh quang cấp tốc lưu động ở trên người Cơ Hạo, không cần hắn làm gì, như thai nhi ở trong bụng mẹ tự nhiên mà vậy hấp thu dinh dưỡng, không cần Cơ Hạo tự vận công, Bàn Cổ chi khu tiểu thành của hắn tự nhiên mà vậy hấp thu Hồng Mông Linh Nhũ, không ngừng cường hóa lớn mạnh.
Thân thể hắn dần dần sinh trưởng, thân thể vốn cao gần một trượng chậm rãi cao lên, cường tráng thêm, rất nhanh hắn đã cao tới gần trăm trượng, không bao lâu đã là trên dưới vạn trượng, rất nhanh thân thể hắn giống như người nước Long Bá khổng lồ tới trăm dặm, mà tốc độ sinh trưởng của hắn còn đang không ngừng tăng lên.
Ở trong bất tri bất giác, Cửu Chuyển Huyền Công Cơ Hạo tu luyện cảm ứng được cường độ thân thể hắn cấp tốc tăng lên, môn kỳ công này bắt đầu tự vận chuyển, thân thể Cơ Hạo bành trướng đến khoảng ba trăm dặm bắt đầu thong thả co rụt lại, như tinh thiết được rèn luyện thành tinh cương, mật độ thân thể hắn đang nhanh chóng tăng lên, mà thể tích lại đang thong thả thu nhỏ lại.
Hồng Mông Linh Nhũ không ngừng chui vào thân thể, thân thể co lại của Cơ Hạo lại bắt đầu nhanh chóng phóng to, tốc độ vận chuyển của Cửu Chuyển Huyền Công càng lúc càng nhanh, thân thể hắn vừa mới phóng to lại bắt đầu cấp tốc co lại.
Giữa phóng to thu nhỏ như thế, lực lượng thân thể Cơ Hạo lấy một loại tốc độ nghe rợn cả người cấp tốc tăng lên.
Khi máu tươi chảy qua mạch máu của Cơ Hạo, phát ra thanh âm giống như tinh tú ở hồng hoang tinh không chuyển động, tiếng vang lớn ‘Ù ù’ có thể chấn vỡ hồn phách người ta.
Thời điểm thân thể Cơ Hạo sinh trưởng đến ba vạn sáu ngàn dặm, Cửu Chuyển Huyền Công dừng vận chuyển.
Môn huyền công này đã đạt tới cực hạn tầng thứ chín công pháp có thể đến. Cửu Chuyển Huyền Công Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân lấy vô thượng đạo pháp thôi diễn ra đã bị Cơ Hạo tu luyện đến trạng thái cực hạn.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể Cơ Hạo đột phá ba vạn sáu ngàn dặm, cường độ thân thể hắn đột phá cực hạn huyền công Vũ Dư đạo nhân thôi diễn ra, bước vào cảnh giới thần bí đám người Vũ Dư đạo nhân cũng không thể phỏng đoán.