Vu Thần Kỷ

Chương 1520: Mộc đạo lại tới

“Cơ Hạo tiểu nhi!” Diệu Ưu đạo nhân lớn tiếng thét dài: “Đừng vội cho rằng ngươi may mắn thành thiên đế, thì thật sự có thể mượn dùng thiên địa chi uy hoành hành không kiêng kỵ. Hôm nay bần đạo sẽ khiến ngươi hiểu, ở trong mắt chúng ta, cái gọi là thiên đế này của ngươi không đáng một đồng!”

Cơ Hạo mang theo một ánh lửa từ trên trời hạ nhanh xuống, nghe xong Diệu Ưu đạo nhân nói, hắn nhất thời tức giận đến mức cười lên.

Mượn dùng thiên địa chi uy hoành hành không kiêng kỵ? Đây là nói Cơ Hạo, hay là nói chính Diệu Ưu đạo nhân gã đây? Nơi này chính là thiên đình, nơi chúa tể tam giới thiên địa ý chí Bàn Cổ thế giới ngưng tụ thành, cho dù là thượng cổ hồng hoang, cũng không có ai dám công khai đánh tới cửa thiên đình.

Nhìn xem phía sau cửa chính thiên đình đất khô cằn phạm vi mấy ngàn dặm, nhìn xem trên đất vô số thi thể, lại nhìn xem trên đài mây đọng huyết tương dày nửa thước, đây đều là Diệu Ưu đạo nhân tạo nghiệt, hắn lại còn nói Cơ Hạo hoành hành không kiêng kỵ?

“Tặc mao đạo nhân, xưng tên ra!” Cơ Hạo nhìn chằm chằm Diệu Ưu đạo nhân lớn tiếng quát.

“Bần đạo Diệu Ưu, chính là người hầu ở dưới sư phụ.” Diệu Ưu đạo nhân cũng mặc kệ các môn nhân đệ tử hắn mang đến chết sống, kiêu căng tự nhiên nhìn Cơ Hạo khẽ cười nói: “Phụng pháp chỉ của sư phụ, bần đạo hôm nay đến, chính là muốn san bằng thiên đình, lấy thủ cấp của ngươi tên ngụy đế này!”

Trong con ngươi u quang bảy màu cấp tốc lóe lên, Diệu Ưu đạo nhân không kiêng nể gì đem lời nói mình giấu ở sâu trong lòng nói ra: “Cơ Hạo, cho dù ngươi được thiên địa sắc lệnh, theo bần đạo thấy, ngươi cũng chỉ là ngụy đế. Không có sư phụ phù cáo sắc phong, ai dám tự xưng thiên đế?”

Trong con ngươi Cơ Hạo hàn quang chợt lóe, hắn hạ xuống trên đài mây, cách xa vài dặm xa xa giằng co với Diệu Ưu đạo nhân. Hắn lạnh lùng nói: “Ồ? Cứ phải có Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân phù cáo sắc phong, mới xem như thiên đế chính thống? Vậy các vị thiên đế của thượng cổ thiên đình...”

Cơ Hạo còn chưa dứt lời, Diệu Ưu đạo nhân đã cất tiếng cười to: “Cho nên bọn họ đều đã ngã xuống! Ngươi cho răng, các thiên đế thượng cổ thiên đình vì sao biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi? Thiên đế nguyên thủy thần tộc từng hoành hành vì sao cấp tốc tiêu vong? Cho dù ngươi, Cơ Hạo tiểu nhi, trên người ngươi có hương vị của Đông Hoàng Thái Nhất, ngươi kế thừa Thái Dương Tinh chủ vị của Đông Hoàng Thái Nhất? Ngươi biết, Đông Hoàng Thái Nhất là hồn phi phách tán như thế nào không?”

Há há mồm, Cơ Hạo ra vẻ mờ mịt nhìn Diệu Ưu đạo nhân: “Việc thượng cổ, ai nói rõ được? Không lẽ, ngươi biết bí mật trong đó?”

Diệu Ưu đạo nhân cất tiếng cười to, hắn chỉ vào Cơ Hạo lớn tiếng cười nói: “Kết cục của Đông Hoàng Thái Nhất, chính là tương lai của ngươi. Không ngại nói cho ngươi, Đông Hoàng Thái Nhất chính là không tuân theo pháp chỉ của sư phụ, cho nên mới...”

Một tiếng rít gào tức giận ở xa xa truyền đến, như mấy vạn con kim cương sư tử đồng thời phát ra Sư Tử Hống, tiếng gầm thật lớn chấn động Diệu Ưu đạo nhân thất khiếu phun máu, chấn động khủng bố càng ập vào thân thể hắn. ‘Phốc’ một tiếng, làn da Diệu Ưu đạo nhân vỡ vụn từng tấc một, mảng lớn sương mù máu từ trong cơ thể hắn phun ra. Trong con ngươi của hắn u quang bảy màu chợt vỡ nát, hắn rùng mình, chợt tỉnh táo lại.

“Lão sư tại thượng, đệ tử, đệ tử, đệ tử đây là ma chướng sao?”

Diệu Ưu đạo nhân không biết làm sao nhìn vô số thi thể ở xung quanh, hắn đứng ở trong huyết tương thật dày, giày do dây thừng bện thành đã bị máu tươi thấm đầy, thậm chí vạt đạo bào của hắn cũng dính đầy huyết tương đầm đìa.

“Sư đệ, sư đệ, sư đệ ngươi làm sao vậy? Là ai gϊếŧ ngươi?” Diệu Ưu đạo nhân đột nhiên ở dưới chân hắn thấy được một gương mặt quen thuộc, đó là đồng môn sư đệ ở trong hồng hoang đã kết giao với hắn, cảm tình cực kỳ thâm hậu với hắn - Diệu âm đ*o nhân.

Diệu âm đ*o nhân gương mặt vặn vẹo, mang theo một tia dữ tợn không thể tin mở to mắt nhìn, con mắt như cá chết thiếu chút nữa từ trong hốc mắt nhảy ra. Một vết thương do kiếm từ gáy hắn nhập vào, từ trán hắn phá ra, một chiêu này hiểm ác dị thường, trực tiếp phá vỡ tử phủ của hắn, tiêu diệt nguyên thần của hắn.

Trong vết thương có một tia khí tức Diệu Ưu đạo nhân cực kỳ quen thuộc còn sót lại. Hắn không thể tin, run rẩy giơ lên tay phải của mình, bảo kiếm trong tay hắn dính đầy máu tươi, một oán khí nồng đậm quấn quanh ở trên lưỡi kiếm, như có vô số oan hồn đang ở trên lưỡi kiếm rít gào.

Xa xa, Phong Hành đứng ở trên một cây cột tàn phá cười lạnh một tiếng: “Ba ngày trước, sư đệ này của ngươi thấy ngươi bị vây công, ý tốt đi lên giúp ngươi, bị ngươi một kiếm chém chết. Chậc chậc, một kiếm thật sắc bén, sư đệ ngươi căn bản không có nửa điểm đề phòng, đã bị một kiếm của ngươi gϊếŧ chết!”

Lời nói của Phong Hành giống như một đạo cuồng lôi đánh ở trong lòng Diệu Ưu đạo nhân. Thân thể hắn kịch liệt run rẩy, theo bản năng lui vài bước.

“Không, không, không có thể, Diệu Âm sư đệ và ta tương giao nhiều năm... Ta sao có thể ra tay gϊếŧ hắn? Là các ngươi, nhất định là các ngươi, tất nhiên là các ngươi!” Đôi mắt Diệu Ưu đạo nhân biến thành một mảng đỏ bừng, một luồng khí huyết sát mờ mờ dần dần từ đỉnh đầu hắn lao ra, mắt thấy hắn đã sắp tẩu hỏa nhập ma, đem đạo đài hóa thành ma đài.

Một bóng người màu xanh lặng yên xuất hiện, Mộc đạo nhân đặt một bàn tay ở đỉnh đầu Diệu Ưu đạo nhân, một đạo tiên quang trong suốt chiếu xuống, màu máu trong con ngươi Diệu Ưu đạo nhân cấp tốc tiêu tán, khí huyết sát ở đỉnh đầu càng ở nháy mắt bị càn quét sạch sẽ.

“Diệu Ưu, không phải lỗi của ngươi, một lần này, là ta sơ ý.” Sắc mặt Mộc đạo nhân rất chật vật, trên gương mặt đau khổ dị thường mơ hồ mang theo một tia tiều tụy, môi càng mơ hồ trắng bệch. Rất hiển nhiên, đối mặt Đại Cực Lạc bày ra mai phục, Mộc đạo nhân tuy bình an thoát cạm bẫy, cũng không phải không cần trả giá gì cả.

Diệu Ưu đạo nhân khẽ thở dài một hơi, nghiêm nghị hướng Mộc đạo nhân chắp tay thi lễ, hai tay nâng trân châu bảo tháp đứng ở phía sau Mộc đạo nhân.

Mộc đạo nhân xoay người, vẻ mặt âm u nhìn Cơ Hạo.

Thiên Địa Đại Trận đã toàn diện phát động, vô số môn nhân đệ tử long hổ sư tượng mang đến tất cả đều bị đại trận giam cầm, bị ép quỳ trên mặt đất không thể động đậy. Mộc đạo nhân rất đau lòng nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, lại cực kỳ căm tức nhìn thoáng qua môn nhân bị ép quỳ xuống đất.

“Cơ Hạo đại đế, bần đạo lần này có lễ.” Mộc đạo nhân hướng Cơ Hạo chắp tay, nặng nề nói: “Lần này chỉ là hiểu lầm, bần đạo lập tức dẫn dắt môn hạ đồ chúng rời khỏi, xin đại đế thu lại Thiên Địa Đại Trận.”

Cơ Hạo cầm Bàn Cổ Kiếm, trường kiếm khẽ run lên, không ngừng phát ra tiếng kiếm ngân cao vυ't.

Các luồng kiếm quang ngưng tụ thành thực chất từ trên mũi kiếm không ngừng phun ra, hóa thành các luồng kiếm ảnh hình rồng quay quanh Cơ Hạo xoay tròn bay múa. Các kiếm ảnh hình rồng này chỉ khoảng một thước, toàn thân lân giáp tươi sáng, mỗi một miếng lân giáp đều do vô số kiếm phù cương liệt sắc bén ngưng tụ thành. Người thường chỉ nhìn những kiếm ảnh đó một cái, đều sẽ cảm thấy mình từ thân thể đến linh hồn như nháy mắt bị vô số thanh kiếm sắc bén cắt qua, có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể cùng linh hồn truyền đến đau đớn.

Mộc đạo nhân theo bản năng nhìn thoáng qua Bàn Cổ Kiếm, sau đó mặt hắn kịch liệt giật giật.

Hắn tự nhiên liếc một cái đã nhận ra đại thủ bút của Vũ Dư đạo nhân. Vô thượng kiếm ý ngưng tụ trên thân Bàn Cổ Kiếm, làm Bàn Cổ Kiếm từ một thanh chí bảo, biến thành vũ khí sát phạt sắc bén đáng sợ. Bàn Cổ Kiếm tất nhiên bản thân uy năng cực mạnh, nhưng Cơ Hạo ngại bởi tu vi, nhiều nhất có thể phát huy ra một tới hai phần trăm uy lực.

Có kiếm phù Vũ Dư đạo nhân thêm vào ngưng tụ chân linh, cho dù là một đứa trẻ cũng có thể khống chế Bàn Cổ Kiếm bộc phát ra chín thành uy lực trở lên, càng không cần nói Cơ Hạo thân truyền đệ tử này của Vũ Dư đạo nhân.

Cảm thụ được Bàn Cổ Kiếm trong tay truyền đến chiến ý mãnh liệt, Cơ Hạo dứt khoát nói: “Không được!”