Thái Cực Càn Khôn Kính hóa thành một vầng hình ảnh ánh sáng mờ mờ vờn quanh toàn thân, Cơ Hạo lấy Thái Âm chi lực dung nhập trong hư không, lặng yên không một tiếng động cấp tốc tiếp cận đại Nghị Chính sảnh. Thái Âm chi lực vô hình vô tích, không thể nắm lấy, ven đường có nhiều cường giả dị tộc phóng ra linh hồn dao động cường đại tuần tra bốn phía, chưa một ai có thể phát hiện hành tung dấu vết của Cơ Hạo.
Đại Nghị Chính sảnh Lương Chử, còn có đại thẩm phán đình sườn đông, đại Hành Chính viện sườn tây của nó, ba cơ cấu quyền lực trung tâm nhất của Lương Chử Bị ba quầng sáng dày nặng như vỏ trứng gắt gao chụp ở phía dưới.
Màn ánh sáng mười hai màu đại biểu Tam Nhật Cửu Nguyệt mười hai loại lực lượng khác nhau phân cấp rõ ràng chồng xếp cùng một chỗ. Màn ánh sáng ngưng thực như thủy tinh, từng phù văn rõ ràng có thể nhìn thấy phun trào pháp lực dao động cường đại, như thực thể điêu khắc từ hoàng kim khảm chặt vào ở trong quầng sáng.
Phù văn rậm rạp đan xen lẫn nhau, các loại hào quang hầu như bao phủ ba tòa kiến trúc.
Bà La Đóa mang theo đám đông bí vệ đại thẩm phán đình đứng sừng sững ở phía trên cùng của bậc thang đại Nghị Chính sảnh, cười tủm tỉm nhìn đám người Da Ma Thiên bị ngăn cách ở ngoài quầng sáng.
Gương mặt Da Ma Thiên phát xanh, đứng ở trước quầng sáng tức giận nhìn Bà La Đóa đỉnh chóp bậc thang. Hắn đột nhiên thẹn quá hóa giận rít gào một tiếng, nện một quyền lên quầng sáng. ‘Xẹt xẹt... Rắc’ một tiếng vang lớn, vô số điện quang từ trong quầng sáng phun ra, điện quang nhỏ như sợi tơ nhện giao thoa cắt ở trên cánh tay Da Ma Thiên, chỉ thấy vô số máu thịt bay tứ tung, cánh tay này của hắn bị mạnh mẽ nghiền thành phấn.
“Da Ma Thiên, sức người không có khả năng công phá ba kết giới này.” Bà La Đóa đứng ở đỉnh chóp bậc thang, ở cao hướng phía dưới nhìn Da Ma Thiên: “Đây là tộc ta buổi đầu tiến vào Bàn Cổ thế giới, đã bố trí quyết chiến kết giới cuối cùng, chính là vì chẳng may có một ngày, nếu tộc ta không ngăn được dân bản xứ thế giới này phản kích, Lương Chử bị công phá, nơi này cũng là nơi tử thủ cuối cùng của tộc ta.”
“Vô số năm qua, từng thế hệ tộc nhân không ngừng gia cố quyết chiến kết giới cuối cùng. Chúng ta đã hao phí vô số tài nguyên, từ cố hương mua vô số pháp trận, cấm chế cường đại, không ngừng gia nhập trong đó.” Bà La Đóa chậm rãi nói: “Trừ người nắm giữ quyền lực trung tâm chân chính, cho dù là con em đích hệ nhất của các tộc, cũng sẽ không biết kết giới cuối cùng này tồn tại.”
Mấy chục bóng người tản mát ra khí tức cường đại lơ lửng ở ngoài ba tòa quyết chiến kết giới cuối cùng. Một lão nhân chòm râu, tóc, lông mày tất cả đều đã biến thành màu xám trắng, tỏ ra già nua dị thường mang theo một tia lạnh lùng trêu tức, cười lạnh ‘khì khì’ nhìn Da Ma Thiên.
“Thằng nhãi con, lông còn chưa mọc đủ, đã học người ta tạo phản?” Lão nhân chắp tay sau lưng, nhìn Da Ma Thiên cánh tay phát nổ đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra cười quái dị nói: “Nhưng, thằng nhãi con, chuyện các ngươi không biết còn có rất nhiều. Các ngươi cảm thấy, chỉ mấy tên nhãi ngu xuẩn không nên thân, đã có thể lật được trời?”
Bà La Đóa đứng trên bậc thang, mỉm cười hướng mấy chục bóng người trên trời nói: “Vinh Diệu Chúa Tể hội, các vị đại nhân, bọn hắn đã thành lập một cái Vinh Diệu Chúa Tể hội. Sớm ở thời gian đầu bọn hắn thành lập, đại thẩm phán đình chúng ta đã thành lập hồ sơ bí mật cho bọn hắn. Vốn tưởng rằng, đây là một đám trẻ con đùa giỡn, kiếm tiền tiêu vặt.”
Lắc đầu, Bà La Đóa khẽ thở dài: “Không ngờ, thật không ngờ, chân tướng sự tình lại là, bọn hắn muốn dùng tổ chức này, đảo điên sự thống trị của mười hai chấp chính gia tộc. Phải thừa nhận, bí vệ đại thẩm phán đình ở trên một điểm này đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, bọn họ thế mà lại chưa trinh sát ra ‘lý tưởng xa xôi mà vĩ đại’ như thế.”
Mấy chục bóng người ở giữa không trung lơ lửng mà đứng đồng thời cười khẽ lên ‘Ha ha’, trong tiếng cười tràn đầy khinh thường đối với Da Ma Thiên cùng sự thoải mái đối với thế cục trước mắt.
Cơ Hạo chỉ lơ lửng trên nóc một tòa cung điện ngoài mười mấy dặm, lẳng lặng nhìn động tĩnh bên này. Hắn biết cách nghĩ của các quyền lực trưởng lão có được lực lượng đáng sợ này, đối với bọn họ mà nói, Da Ma Thiên xây dựng Vinh Diệu Chúa Tể hội cũng tốt, bọn họ hôm nay phát động ‘phản loạn’ cũng thế, chỉ là một trò chơi nho nhỏ hoang đường.
Da Ma Thiên thậm chí không biết đại Nghị Chính sảnh, đại thẩm phán đình, đại Hành Chính viện có được quyết chiến cấm chế cuối cùng, càng không biết Vinh Diệu Chúa Tể hội của hắn thật ra đã sớm bị đại thẩm phán đình xếp vào đối tượng quan sát, thậm chí không biết Lương Chử rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu chiến lực.
‘Phản loạn’ như vậy nếu có thể thành công, thế chẳng phải tỏ ra đám quyền lực trưởng lão này quá vô năng sao?
“Da Ma Thiên, hôm nay là ngươi tự đưa lên cửa.” Bà La Đóa đứng ở chỗ cao nhất của bậc thang đại Nghị Chính sảnh, mỉm cười nhìn về phía Da Ma Thiên: “Thật ra, chúng ta đã phán đoán ra, mười hai cái pháp trận đảm đương cọc tiêu thế giới kia có liên quan với ngươi, với Đế Thích Sát. Chúng ta luôn luôn bí mật truy lùng ngươi, ngươi biết không?”
Da Ma Thiên chậm rãi gật đầu, hắn hướng Bà Đà Phệ Lực khẽ thở dài: “Xem ra, tâm kế kỹ xảo chúng ta chơi, thật sự không bằng mấy lão già đó. Bọn hắn đang chờ chúng ta lật lên toàn bộ con bài chưa lật, sau đó đem chúng ta một lưới bắt hết.”
Bà La Đóa cười lên: “Không sai, chúng ta rất cao hứng các ngươi có thể chui đầu vô lưới. Thật ra, ngươi ngày đầu tiên trở về Lương Chử, chúng ta đã biết ngươi trở lại rồi. Nhưng chúng ta rất tò mò ngươi về làm gì, cho nên, chúng ta luôn luôn lẳng lặng quan sát ngươi. Kết quả, ngươi thật sự đã cho chúng ta một sự kinh hỉ.”
Lắc đầu, Bà La Đóa giống như gặm phải một miếng gân gà, có chút thiếu mùi vị nói: “Chỉ là một cái kinh hỉ nho nhỏ, không tính là thu hoạch gì cả. Da Ma Thiên, ngươi lần này trở về, chính là vì làm chuyện buồn cười như vậy sao?”
Da Ma Thiên trầm ngâm một lát, hắn chỉ chỉ phương hướng mỏ quặng Hắc Sơn: “Ta có ba tòa Hạo Kiếp Chi Thành, còn có một tòa Chúa Tể Chi Thành, ta còn có nô ɭệ chiến sĩ lấy hàng trăm triệu để tính trong mỏ quặng Hắc Sơn, bọn họ mặc đều là giáp trụ, binh khí đỉnh cấp nhất.”
Quyền lực trưởng lão râu tóc đều là màu xám trắng lắc lắc đầu. Hắn thản nhiên nói: “Đừng xem nhẹ Lương Chử phòng thành chứ, thằng nhãi con Da Ma Thiên! Vẻn vẹn bốn vật chết, không có khả năng công phá Lương Chử! Ngươi cho rằng, mười hai chấp chính gia tộc chúng ta, ngay cả bốn vật chết cũng không đối phó được?”
Da Ma Thiên nhanh chóng ngắt lời quyền lực trưởng lão kia: “Vẻn vẹn vật chết sao? Nếu nói, ba tòa Hạo Kiếp Chi Thành, còn có tọa hạm Chúa Tể Chi Thành của ta đều không đặt ở trong mắt các ngươi mà nói, bảo bối này của ta thì thế nào?”
Theo tiếng cười quái dị, mi tâm Da Ma Thiên bay ra một khối thủy tinh hình lăng trụ màu đen.
Một dao động khủng bố hủy diệt tất cả làm người ta hít thở không thông hóa thành thủy triều màu đen như thực chất hướng bốn phương tám hướng phun trào ra, một bóng người gầy gò cao trăm trượng, lưng có hai mươi tư đôi cánh thật lớn các màu khác nhau, tám cánh tay to lớn rủ xuống bên người đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mọi người.
‘Hủy Diệt Võ Trang’, Da Ma Thiên tế ra Hủy Diệt Võ Trang Cơ Hạo từng gặp một lần ở Bạch Long giang.
Một đám quyền lực trưởng lão đột nhiên biến sắc, bọn họ còn chưa kịp có bất cứ động tác nào, một cánh tay của Hủy Diệt Võ Trang đột nhiên biến mất.
‘Bốp’ một tiếng, quyền lực trưởng lão râu tóc xám xịt bị Hủy Diệt Võ Trang tát bay. Hắn phun từng ngụm từng ngụm máu, thân thể nặng nề va chạm ở trên phòng ngự kết giới của đại thẩm phán đình.
“Nhật Nguyệt cảnh? Hắc hắc, con kiến thôi! Các ngươi đám lão già chết tiệt này!” Trong khoang thủy tinh trong suốt cực lớn ở mi tâm Hủy Diệt Võ Trang truyền đến tiếng tru lên điên cuồng của Da Ma Thiên.