Vu Thần Kỷ

Chương 1398: Sát thương có hạn

“Đcm bọn hắn!” Nghệ Địa từ trong lầu quan sát phi thân lên, cánh chim trên người phóng ra hào quang loá mắt, một đôi cánh chim to lớn ở phía sau hắn ‘Soạt’ một cái mở ra, một lực bay lên siêu mạnh nâng thân thể hắn dần dần hướng bầu trời bay đi.

Hồng Hạo Y trên thân Nghệ Địa mỗi một sợi lông chim đều đang phun ra luồng sáng dài đến mấy chục trượng, trên lông chim vô số phù văn nhỏ bé lóe ra hào quang chói mắt. Trong hư không một cấm chế cấm không cực kỳ cường đại gắt gao áp chế Hồng Hạo Y, cực lực suy yếu lực lượng bay lượn trên không trung của Nghệ Địa.

Trong thành trại bằng gỗ mấy trăm cây cột đồ đằng to lớn đồng thời sáng lên, mấy vạn vu tế tùy quân đứng ở cạnh cột đồ đằng, cầm đoản đao ngọc thạch chế thành cắt mạch cổ tay mình, đem mảng lớn máu tươi rải ở trên cột đồ đằng.

Trong tiếng vang lớn ‘Rầm rầm’, trên từng cây cột đồ đằng lao ra cột sáng cao tới trăm dặm, từng vầng sáng thật lớn khuếch tán ra ở đỉnh chóp cột sáng, hư ảnh mấy trăm con thần thú, thần cầm thân hình to lớn như ẩn như hiện trong sương mù ánh sáng. Tiếng gầm của cầm thú chấn động bầu trời, mấy trăm cây cột đồ đằng đồng thời hướng ra phía ngoài phun ra các cơn bão ánh sáng mạnh mẽ.

Tiếng ‘Rắc rắc’ không dứt bên tai, cấm chế cấm không Hạo Kiếp Chi Thành của dị tộc phóng thích và cấm chế tịnh hóa cột đồ đằng nhân tộc phóng thích ở trong hư không lao vào nhau, trung hoà, giữa không trung lóe ra vô số ánh lửa nhỏ bé, tiếng nổ nặng nề kéo dài không dứt, chấn động làm màng tai người ta đau đớn.

Từng đám đông tiễn thủ Đông Di từ trên cao rơi xuống kéo dài thanh âm kêu vui vẻ, áo lông vũ trên thân bọn họ phóng ra ánh sáng trong vắt, bao lấy tọa kỵ bọn họ, mang theo bọn họ cùng nhau ở giữa không trung khôi phục năng lực phi hành, hầu như vuông góc chín mươi độ hướng bầu trời bay đi.

“Đánh ngã bọn hắn!” Nghệ Địa thô lỗ rít gào, hai mươi tư tiết khí tiễn từ Xuân Phân đến Hạ Chí, từng đạo tiễn ảnh mang theo tạo hóa sinh tiêu lực kỳ dị không thể giải thích trong thiên địa, cuốn lấy từng đạo lôi quang lóe lên bất định, mang theo tiếng sấm nặng nề từ trên Bôn Lôi Cung rời dây mà ra, rậm rạp hướng chiến sĩ Già tộc đứng ở trên đĩa hình tròn phi hành bắn tới.

Mấy chục chiến vương Già tộc thực lực có thể so với Vu Đế không nói một tiếng đi lên đón đầu, tay trái bọn hắn giơ tấm khiên dày nặng, trường đao tay phải so với chiều cao của bọn hắn còn dài hơn một đoạn theo tiếng xé gió chói tai, mang theo các tia sáng lạnh từ xa xa hướng Nghệ Địa bổ xuống.

Tiếng va chạm dày đặc chợt vang lên, phù văn tiễn Nghệ Địa sử dụng đều là mặt hàng đỉnh cấp Cơ Hạo dùng cái đỉnh năm màu hình tròn kia rèn cho hắn, tấm khiên trong tay đám chiến vương Già tộc bị mũi tên cấp tốc xoay tròn lần lượt xuyên thủng, tên xuyên thấu khiên, xé rách giáp trụ trên thân bọn hắn, hung hăng nhập vào thân thể bọn hắn.

Bôn Lôi Cung khiến những mũi tên này đột nhiên gia tăng gấp trăm lần lực xuyên thấu cùng lực xoay tròn, càng thêm vào ở trong phù văn tiễn một lực lượng sấm sét cường đại. Theo tiếng sét nổ thật lớn, mũi tên đâm vào trong cơ thể chiến vương Già tộc ầm ầm phát nổ, từng mảng lớn máu thịt theo đó bay rải rác.

Trường đao trên tay chiến vương Già tộc còn chưa thể hoàn toàn bổ ra, mấy chục vị chiến vương thực lực có thể so với Vu Đế đã đều nhịp chật vật bại lui.

Vũ Dư đạo nhân truyền thụ Nhị Thập Tứ Tiết Khí Tiễn phối hợp Bôn Lôi Cung một trong mười đại thần cung của Bàn Cổ thế giới, cộng thêm phù văn tiễn Cơ Hạo tỉ mỉ rèn, càng lấy Đông Di vô thượng tiễn thuật Nghệ Địa bí truyền kích phát ra, lực sát thương tạo thành khiến Nghệ Địa cũng nghẹn họng nhìn trân trối, nhịn không được ở giữa không trung phát ra một tiếng thét dài vui vẻ!

Một đòn đánh lui mấy chục Vu Đế, trước kia Nghệ Địa nào dám tưởng tượng mình có thể có lực sát thương chính diện mạnh mẽ như thế?

Thừa dịp hắn bệnh đòi mạng hắn, thân hình Nghệ Địa hóa thành một trận gió xoáy mông lung, liên tục mấy chục tiễn ảnh xé rách hư không. Các chiến vương Già tộc yểm hộ lẫn nhau rút lui, trên người phát nổ lỗ thủng trong suốt cực lớn đột nhiên kêu một tiếng đau đớn, có hai mươi ba vị Già tộc chiến vương mắt bị tên bắn thủng, chợt nghe một tiếng sét, đầu cùng hơn phân nửa đoạn thân thể bọn hắn đều ở trong tiếng sét nổ thành phấn.

“Đáng chết! Tiểu tử này là ai?” Trên một tòa Hạo Kiếp Chi Thành dẫn đầu, Kháng Nguyệt nhất mạch chấp chính đại đế A La Đà thẹn quá hóa giận nện một quyền ở trên tường thành.

Kháng Nguyệt nhất mạch, chi mạch trong mười hai chi mạch dị tộc Tam Nhật Cửu Nguyệt sức chiến đấu mạnh nhất, có được bản năng chiến đấu cường hãn nhất, bất cứ một chiến sĩ Kháng Nguyệt nhất mạch nào, sức chiến đấu của bọn họ đều so với chiến sĩ chi mạch khác tu vi ngang nhau bình quân mạnh hơn gấp đôi có thừa!

Xưa nay lúc dị tộc phát động chiến tranh toàn diện, chiến sĩ Kháng Nguyệt nhất mạch luôn làm tiên phong xung phong ở dẫn đầu phía trước.

A La Đà trơ mắt nhìn chiến vương tinh nhuệ nhà mình, thế mà bị một tiễn thủ Đông Di cung một đòn miểu sát hai mươi ba người, trái tim hắn không khỏi co giật, đau lòng thiếu chút nữa muốn hộc máu!

Ngày xưa chém gϊếŧ với nhân tộc, muốn ngã xuống một cao thủ cấp Vu Đế, như thế nào cũng phải trải qua ba năm tháng dây dưa, trải qua thời gian dài giằng co, các loại cạm bẫy mai phục, các loại xung đột mưu tính, sau đó mới có thể có tổn thất như vậy.

Hôm nay còn chưa chính thức tuyên chiến, đã trực tiếp bị xử lý hai mươi ba cao thủ cấp Vu Đế. A La Đà trừ đau lòng, mặt già càng xấu hổ đến mức nóng rát như cháy—— quá mất mặt rồi, điều này để các chấp chính đại đế Tam Nhật Bát Nguyệt khác nhìn chiến sĩ Kháng Nguyệt nhất mạch bọn hắn thế nào đây?

Không lẽ ở dưới A La Đà hắn dẫn dắt, A thị chiến sĩ của Kháng Nguyệt nhất mạch đều biến thành cua chân mềm sao?

“Chuẩn bị một lần đả kích đương lượng nhỏ có hạn!” Sắc mặt A La Đà cực kỳ khó coi, ánh mắt hắn hướng doanh trại nhân tộc nhìn thoáng qua, do dự một chút, hắn cuối cùng nhớ tới quyết nghị trên hội nghị chấp chính đại đế. Một lần này bọn họ không phải vì tạo thành thương vong lớn bao nhiêu đối với nhân tộc, mà là vì hướng nhân tộc thể hiện lực lượng khủng bố không thể chống cự của bọn họ.

Sát thương có hạn, mà không phải phá hủy văn minh nhân tộc—— bọn họ còn trông cậy vào đại quân liên minh bộ lạc nhân tộc làm vật hi sinh, giúp bọn họ ngăn cản vị đến từ cố hương bọn họ, muốn cướp lấy Bàn Cổ thế giới ích lợi nhân vật khủng bố.

“Nơi đó!” Suy nghĩ một phen, A La Đà hướng về sườn đông doanh trại, trận thế phòng ngự do mấy vạn con Tinh Không Linh Quy tạo thành chỉ chỉ.

Hạo Kiếp Chi Thành thuộc về Kháng Nguyệt nhất mạch, trên những cánh hoa kim loại hoa mỹ cực lực nở ra, như cánh hoa thật sự kia thiên địa linh khí kịch liệt nhảy lên, trong mỗi một nháy mắt đều có số lượng khổng lồ thiên linh khí bị trận pháp năng lượng trên cánh hoa cắn nuốt.

Thiên địa linh khí khổng lồ trải qua trận pháp chuyển đổi, hóa thành chất lỏng năng lượng dạng thủy ngân rót vào hệ thống vũ khí của Hạo Kiếp Chi Thành. Trên tường thành Hạo Kiếp Chi Thành, một pho tượng màu vàng cao tới trăm trượng chậm rãi mở ra con mắt thứ ba ở mi tâm, lặng yên hướng đại trận Tinh Không Linh Quy tạo thành A La Đà chỉ nhìn một cái.

‘Xẹt’ một tiếng, một cột sáng màu trắng to bằng vại nước từ trong con mắt thứ ba của pho tượng phun ra, nháy mắt xé rách hư không va chạm ở trên thân một con Tinh Không Linh Quy.

Con Tinh Không Linh Quy này ‘Bốp’ một cái trực tiếp phân giải thành hạt năng lượng nhỏ bé nhất, sau đó là mấy trăm con Tinh Không Linh Quy phụ cận nó đồng thời ở trong ánh sáng mạnh mẽ tan thành mây khói. Ánh sáng mạnh mẽ đánh vào mặt đất, mặt đất hơi phình lên, cường quang to bằng nắm tay lấy hàng vạn để tính từ trong lòng đất chui ra, ở trên thân thể mấy ngàn con Tinh Không Linh Quy xé rách ra vô số lỗ thủng to bằng nắm tay.

Một tiếng vang trầm, đại địa nổ tung, cái gọi là một đòn có hạn của A La Đà, ở trong đại trận phòng ngự linh quy tạo thành phía đông của thành trại cứng rắn mở ra một cái hố to hình tròn đường kính khoảng ba trăm dặm.

Xung quanh hố to, mấy ngàn con rùa khổng lồ gầm rú khàn cả giọng, vết thương trên người bọn chúng không ngừng phun ra các dòng máu tươi, giống như suối nước không ngừng rót vào trong hố to nóng hôi hổi.

“Một đòn hoàn mỹ!” A La Đà hài lòng gật gật đầu, thâm trầm nhìn về phía Nghệ Địa lơ lửng giữa không trung: “Dân bản xứ ngu xuẩn, các ngươi hiện tại biết văn minh giữa các ngươi cùng chúng ta có chênh lệch lớn bao nhiêu chưa?”