Vu Thần Kỷ

Chương 1361: Cách sát lệnh

Bồ Phản.

Hộ thành kết giới cường đại dần dần mở ra, Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh của Cơ Hạo phóng ra một tầng hào quang nhu hòa, đem Bàn Giả Thái Dương chậm rãi nhét vào.

Hào quang của Bàn Giả Thái Dương biến mất, giữa khe mây trên trời, một lại một cột sáng màu vàng ấm áp ương ngạnh chui xuống, hắt ra ở trên cánh đồng của Bồ Phản một khối lại một khối lốm đốm màu vàng.

Vô số con dân nhân tộc nương nhờ Bồ Phản ngơ ngác nhìn bầu trời, cũng không biết là ai phát ra âm thanh đầu tiên, đột nhiên con dân nhân tộc tràn đầy khắp nơi điên cuồng hoan hô, vô số công cụ, binh khí, quần áo các vật bị ném cao cao lên trời.

Một số Vu Vương, Vu Đế sốt ruột khó nhịn được dứt khoát bay lên trời, dang hai tay tận tình đắm chìm dưới ánh mặt trời màu vàng.

Ánh mặt trời ấm áp, chiếu ở trên người ngứa ngáy, ấm áp thích ý có thể chui mãi đến trong khe xương cốt. Mấy năm nay tuy Bồ Phản đều có Bàn Giả Thái Dương cung cấp ánh sáng cùng nhiệt độ, nhưng cẩn thận so sánh, vẫn là Bàn Cổ Thái Dương nguyên nước nguyên vị phơi nắng càng thoải mái hơn!

Tiếng hoan hô hướng bốn phương tám hướng truyền ra, trong vô số căn nhà, hang hốc, hốc cây, vô số con dân nhân tộc vui sướиɠ chạy ra. Bọn họ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn mưa to đột nhiên tạnh, nhìn cột sáng ánh vàng rực rỡ phía sau khe mây, tất cả đều ngây ra ở tại chỗ.

Tạnh mưa rồi, mặt trời đi ra rồi, tuy mây đen còn chưa hoàn toàn tan đi, nhưng ánh nắng đã chiếu sáng đại địa, chiếu sáng toàn bộ lòng người.

“Có mặt trời rồi!”

Một câu rất phổ thông, rất bình thường, ở sau đại hồng thủy kéo dài mấy năm lại tỏ ra trân quý như thế. Nhiều người đều đã rơi lệ, bọn họ rơi lệ cất tiếng cười to, sau đó lại chuyển thành khóc lóc điên cuồng.

Một hồi đại hồng thủy, có bao nhiêu người cửa nát nhà tan, có bao nhiêu bộ tộc tổn thất vô số con dân. Các con dân may mắn ở dưới cánh chim che chở của Bồ Phản còn sống nhớ tới người thân, bằng hữu đã mất của mình, đều cất tiếng khóc rống lên.

Tiếng khóc, tiếng cười trộn lẫn cùng một chỗ, toàn bộ Bồ Phản nơi nơi tiếng người ồn ào.

Vị trí trung tâm Bồ Phản, trong một mảng sơn thủy thanh tú, một mảng điện phủ nguy nga uy nghiêm sừng sững. Vô số chiến sĩ mặc trọng giáp lui tới tuần tra, vị trí mấu chốt đều có số lượng đông đảo vu tế đứng yên thủ, nhiều nơi có linh thú được thuần phục vô thanh vô tức cuộn mình, dưới mái hiên, trong bụi hoa, đều có cổ trùng cảm giác lực cực kỳ sâu sắc lặng lẽ ẩn thân.

Trên trời, trong lòng đất, một mảng điện phủ này được thủ như thành trì vững chắc, thật sự kín không kẽ hở, một con ruồi bọ cũng đừng nghĩ xông vào được.

Chỗ sâu nhất của điện phủ, trong bí điện bên dưới một tòa đại điện toàn thân dùng đồng xanh đúc thành, mặt ngoài điêu khắc vô số phù văn, vào thẳng trong lòng đất ba trăm trượng, dùng đồng đỏ đúc, phủ lên lá vàng, khảm vô số vu tinh, toàn thân lôi quang mơ hồ khí đen bốc lên, mười mấy bóng người mông lung lẳng lặng ngồi ở trong khí đen không nói một lời.

Bên cạnh mỗi người đều có một vò rượu, trong tay đều có bát rượu, bọn họ không ngừng rót rượu cho bản thân, không ngừng một ngụm đem rượu nồng đậm uống không thừa một giọt, sau đó tiếp tục hướng trong bát rót rượu.

Trong bí điện tràn ngập mùi rượu gay mũi, bọn họ ngồi như vậy đã được thời gian rất dài.

Qua không biết bao lâu, một thanh âm già nua nhưng cực kỳ mạnh mẽ đột nhiên vang lên như sét đánh: “Một đám phế vật vô dụng, chút việc nhỏ này cũng làm không xong, thật sự là thế hệ sau không bằng thế hệ trước, thế hệ sau không bằng thế hệ trước! Sớm biết như thế, lúc trước bọn chúng vừa sinh ra... Bóp chết ném ra ngoài cho sói ăn còn tốt hơn.”

Một thanh âm già nua tương tự, mang theo một tia âm nhu, có chút uể oải cười lạnh một tiếng: “Hiện tại nói những cái này, còn có tác dụng gì? Đem con cháu mình bóp chết ném ra ngoài cho sói ăn, nhà các ngươi còn có quy củ này? Lão bằng hữu nhiều năm như vậy, ta còn thật không biết chuyện như vậy... Ngươi từng bóp chết bao nhiêu con cháu chứ?”

“Ngươi!” Thanh âm già nua mạnh mẽ nổ vang, sương mù đen trong bí điện chợt phập phù hẳn lên.

“Đủ rồi!” Một thanh âm khác khí tức rất uy nghiêm ngăn lại xung đột có thể có giữa hai người: “Đừng lãng phí một đỉnh ‘Hắc Điềm Hương’ tưới nhuần tâm thần này của ta. Đừng chỉ để ý uống rượu, muốn uống rượu, về hầm rượu nhà mình muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu. Động não chút, nghĩ cách chút!”

Trong bí điện trầm mặc một phen, qua hồi lâu, một thanh âm khàn khàn âm u nói: “Nghiêu Hầu Cơ Hạo tiểu quỷ đó... Đế Thuấn còn chưa mở miệng sao? Gϊếŧ nhiều trưởng lão như vậy của các nhà chúng ta, Đế Thuấn cảm thấy, hắn có thể bảo vệ được Cơ Hạo?”

Thanh âm cực có cảm giác uy nghiêm kia cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Đế Thuấn đương nhiên biết, Cơ Hạo gϊếŧ nhiều trưởng lão như vậy của các nhà, hắn không bảo vệ được Cơ Hạo, hắn bảo vệ như thế nào? Nhân Hoàng mà thôi, Nhân Hoàng thì ghê lắm sao? Rời khỏi các nhà chúng ta ủng hộ, hắn Nhân Hoàng này tính là cái rắm!”

“Đế Thuấn không mở miệng, trong lòng hắn biết rõ hắn không bảo vệ được Cơ Hạo... Cho nên, Cơ Hạo là chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!”

“Hiện tại phiền toái duy nhất là ở... trị thủy thành công rồi, trong trong ngoài ngoài, chúng ta cũng không có một chút công lao!”

Trong bí điện yên lặng chốc lát, sau đó một đám người mồm năm miệng mười bắt đầu chỉ trích lẫn nhau.

Có người lớn tiếng oán giận, nói thời gian đầu trị thủy nên nghe lời hắn, mọi người ít nhiều xuất động một chút nhân thủ tinh nhuệ, như thế cũng có thể ít nhiều thu được một chút công lao.

Cũng có người lớn tiếng chỉ trích, nói lúc ở một trận chiến Quỳ Môn, nên nghe lời hắn nói, dùng thủ đoạn bạo lực giam cầm Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh, kể từ đó công lao chín đại long môn sẽ thỏa đáng là của bọn hắn.

Còn có người lớn tiếng kêu gào, cho dù Tự Văn Mệnh được tất cả công lao trị thủy, nhưng Tự Văn Mệnh có thể đi lên ngai báu Nhân Hoàng hay không, điều này còn phải xem ý tứ bọn hắn! Được lòng mọi người ghê lắm sao? Được con dân thiên hạ cảm kích ghê lắm sao? Có công lao trị thủy to lớn ghê lắm sao? Không có bọn họ các thị tộc này ủng hộ, tất cả điều đó đều tính là cái rắm thôi!

“Tự Văn Mệnh, là không thể để hắn trở thành Nhân Hoàng!” Thanh âm cực có uy nghiêm đột nhiên vang lên, cắt ngang những người kia hò hét: “Hắn khác với Đế Thuấn, Đế Thuấn lấy rộng lượng đức hạnh mà trị thiên hạ... Nhưng Tự Văn Mệnh sao, hừ, xem xem Vu Điện ở trên tay hắn trở nên khó chơi bao nhiêu, liền biết tiểu tử này không phải kẻ dễ bắt nạt! Càng không cần nói, hắn giao hảo với đế tử các nhà... Tay hắn, cũng vươn quá dài rồi.”

Sau một trận tĩnh mịch, vẫn là người này lạnh giọng nói: “Không thể để Tự Văn Mệnh trở lại Bồ Phản. Người trong thiên hạ đều biết là Tự Văn Mệnh trị được trận đại hồng thủy ngập trời này, cứu sống nhân tộc thiên hạ, thanh danh hắn đã bao trùm Đế Thuấn. Một khi hắn trở lại Bồ Phản, hắn sẽ nhất định là tân nhậm Nhân Hoàng!”

“Ai cũng không ngăn cản được, cho dù là chúng ta mở miệng phản đối, vô dụng, hoàn toàn vô dụng, công lao của hắn lần này quá lớn, ở trong lòng con dân thanh danh cũng quá cao. cho nên... không thể để hắn trở lại Bồ Phản!”

“Anh hùng trị thủy ở trên đường trở về Bồ Phản bạo bệnh mà chết, đây là kết quả tốt nhất! Mọi người thấy sao?”

Lại là một hồi trầm mặc khó chịu, qua hồi lâu, một thanh âm già nua lặng yên vang lên: “Tự Văn Mệnh dù sao cũng là huyết duệ đích hệ của đế Hiên Viên...”

‘Phốc’ một tiếng cười lạnh, một thanh âm già nua lớn tiếng quát: “Chúng ta ở đây, một nửa số người đều là hậu duệ Hiên Viên Thánh hoàng, Tự Văn Mệnh hắn đã tính là gì?”

“Nhưng, Tự Văn Mệnh chính là Vu Đế, bạo bệnh mà chết... Hắn là bệnh gì mới được?” Lại một thanh âm do do dự dự đưa ra vấn đề của mình. Vu Đế đấy, Vu Đế vạn độc bất xâm, nhỏ máu trọng sinh đấy, bạo bệnh mà chết? Thiên hạ chưa có bệnh lợi hại như vậy đâu!

“Chỉ cần hắn chết là được, bệnh gì, chúng ta có thể chậm rãi tìm nguyên nhân!” Thanh âm uy nghiêm kia rất uy nghiêm nói: “Hiện tại thảo luận một chút, như thế nào để Tự Văn Mệnh chết nhanh một chút! Hơn nữa, tuyệt đối không thể kéo quan hệ với chúng ta!”