Chạy, tan, tán loạn như kiến vỡ tổ.
Liên quân thị tộc kiêu ngạo, từng làm Tự Văn Mệnh cũng không sao chống lại, sau khi bị Cơ Hạo đại sát một phen, chỉ rống to một tiếng, thế mà đã mất hồn mất vía tan rã sụp đổ. Một đám hán tử cao to, giống như tiểu nha đầu mảnh mai khϊếp đảm gặp quỷ, vứt toàn bộ đồ vụn vặt trên người gây trở ngại bọn họ chạy trốn, hò hét bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
‘Thùng thùng thùng...’, tiếng sấm sét vang lên thành chuỗi, thuỷ lôi lấy hàng vạn để tính rơi ở trên Bàn Cổ Chung, một đợt lôi quang khuếch tán ra, nổ hỗn độn chi khí Bàn Cổ Chung phóng ra nổi lên các làn sóng lăn tăn nhỏ bé.
Cơ Hạo quay đầu, nhìn các Cộng Công đứng xa xa.
Toàn thân máu đen giàn giụa, bọn hắn nhìn chằm chằm Cơ Hạo, trong ánh mắt tràn đầy chấn động cùng khó hiểu. Đại quân thị tộc đông nghìn nghịt, hơn nữa là liên quân thị tộc đỉnh cấp nhân tộc tạo thành, cứ như vậy tan tác chạy tứ tán?
Bàn Cổ Chung nổi lên mảng lớn mây khói quét ngang hư không, hơi nước trong phạm vi vạn dặm bị dã man bài xích hết. Cơ Hạo đứng ở trong hư không sạch sẽ trống rỗng, lạnh lùng nhìn các Cộng Công quanh thân sóng nước lượn lờ, chân đạp vạn dặm sóng to.
Các Cộng Công chỉ cảm thấy da đầu phát tê từng đợt, lông tóc toàn thân từng sợi dựng thẳng tắp.
Bọn họ đột nhiên hối hận, vừa rồi vì sao phải phát ra một đợt thuỷ lôi đó. Bọn họ kêu gào hai câu, để đám liên quân thị tộc kia đi liều mạng với Cơ Hạo là được, cần gì nhất định phải tự xắn tay áo tự mình ra trận?
Bọn họ mình đầy thương tích còn đang bị khí Huyết Trì dơ bẩn quấy nhiễu, bọn họ bị thương nặng thực lực không đủ một thành lúc đỉnh phong... Bọn họ thật sự không tin tưởng có thể thắng được Cơ Hạo. Tiểu tử độc ác khó chơi như thế, bọn họ cần gì phải ở lúc mình suy yếu nhất liên tục chọc giận hắn chứ?
“Các ngươi, ừm, phải nghĩ cách xử trí các ngươi!” Đầu đội Bàn Cổ Chung, chân đạp một đám mây, một trái một phải hai con rồng lửa toàn thân liệt hỏa quấn quanh đi kèm, Nha Công kêu ‘quạ quạ’ đứng ở trên Bàn Cổ Chung, Cơ Hạo triển khai tư thế, chậm rãi hướng các Cộng Công áp sát.
“Xử trí?” Các Cộng Công giận tím mặt, bọn hắn hổn hển quát to: “Cơ Hạo tiểu nhi, ngươi tài gì đức gì, dám nói xử trí chúng ta?”
Một vị Cộng Công không biết niên đại, bối phận cố lấy dũng khí, sải bước hướng Cơ Hạo bước ra vài bước. Hai tay hắn nắm chặt một thanh bàn long trường mâu toàn thân đen sì, chỉ vào Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Nghiêu Hầu Cơ Hạo, đừng vội xem ngươi giờ phút này đắc ý, chờ chúng ta khôi phục, lại chỉnh đốn binh mã, đại chiến với ngươi một trận! Lần này Cộng Công nhất mạch ta mưu tính đại kế nhiều năm, tuyệt không thua bởi tay đứa nhỏ là ngươi!”
Nghe xong Cộng Công nói, Cơ Hạo không khỏi cười lên, chờ bọn hắn khôi phục, lại chỉnh quân đại chiến một trận?
“Ta sao có thể cho các ngươi thời gian khôi phục chứ? Các vị tiền bối, các ngươi thật ra, thật sự không nên trở về!” Chậm rãi giơ lên Bàn Cổ Long Văn, pháp lực khổng lồ trong cơ thể dâng trào từng đợt, hư không bốn phương tám hướng mơ hồ lấy Cơ Hạo làm trung tâm sụp đổ xuống, các Cộng Công hoảng hốt nhìn thấy, thiên địa tinh thần tựa như đồng thời chợt lóe qua ở trên da mặt Cơ Hạo.
“Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cẩn thận ngẫm lại, còn cần nói gì nữa đâu?” Cơ Hạo ôn hòa nhìn các Cộng Công, thản nhiên nói: “Không phải chủng tộc của ta tâm hắn tất khác, Cộng Công thần tộc các ngươi muốn trở thành chủ thiên địa, đứng ở lập trường các ngươi, không sai, đây là lựa chọn hoàn toàn chính xác. Bất cứ một người nào có hùng tâm chí lớn, đều nên nghĩ như vậy, đều nên làm như vậy!”
“Nhưng ta là con người, đứng ở góc độ nhân tộc đến xem, các ngươi đều đáng chết!” Cơ Hạo cười sáng lạn hướng các Cộng Công khẽ gật đầu: “Cho nên, cho dù dùng thủ đoạn âm hiểm nhất, ác độc nhất, vô sỉ nhất, chỉ cần có thể xử được các ngươi, không việc gì là không thể làm.”
“Gϊếŧ các ngươi, lại gϊếŧ vị Cộng Công không an phận kia trong thiên đình, mây đen đầy trời cũng sẽ tan, ngày lành của nhân tộc chúng ta cũng sẽ tới. Sự tình thật ra rất đơn giản, chỉ cần xử lý các ngươi là được rồi.”
Cơ Hạo cười rất sáng lạn, lời nói cũng rất thẳng thắn.
Nói xong một câu, cũng không cho các Cộng Công cơ hội tiếp tục nói chuyện, Khai Thiên, Ích Địa, Vạn Vật Sinh, Vạn Vật Diệt, Vạn Vật Luân Hồi năm chiêu hợp nhất, toàn bộ lực lượng trong cơ thể rót vào Bàn Cổ Long Văn, thúc dục Vũ Dư kiếm quyết, Cơ Hạo kéo một đạo kiếm quang màu xanh lao vυ't trên không, hướng vào ngực Cộng Công cầm trường mâu đánh tới.
Toàn thân đầy máu, cầm bàn long trường mâu, Cộng Công ngửa mặt lên trời thét dài, không né không tránh hướng trước ngực Cơ Hạo đâm tới một thương.
Bị Hóa Huyết Phi Đao gây thương tích, tinh huyết trong cơ thể Cộng Công đã gần như cạn kiệt, bọn họ giờ phút này thần lực, thần thông mười không còn được một, lực lượng suy yếu đến cực điểm. Bọn họ căn bản không có lòng tin đấu pháp với Cơ Hạo, chỉ có lấy mạng đổi mạng, gắng đạt tới đánh chết hoặc là làm Cơ Hạo bị thương nặng.
Vị Cộng Công này ra tay, mười vị Cộng Công còn lại đồng loạt tiến lên một bước.
Bọn họ cũng chưa vận dụng bất cứ thần thông pháp thuật nào, bọn họ giờ phút này cũng không còn bất cứ lực lượng nào để tiếp tục vận dụng thần thông bí pháp. Mười một vị Cộng Công sóng vai đứng thành một hàng, như nhân tộc tiểu binh tầng thấp nhất, giơ lên binh khí trong tay, đều nhịp hướng Cơ Hạo bổ xuống.
Nổ vang một tiếng, Bàn Cổ Chung nổi lên vô số luồng khí hỗn độn, đem mười một món chí bảo gạt ra.
Thân thể Cơ Hạo khẽ run lên, Bàn Cổ Long Văn kiên định xuyên thấu ngực Cộng Công cầm bàn long trường mâu. Hai long ảnh phát ra tiếng rồng gầm trầm thấp, hủy diệt lực phá diệt tất cả ùa vào ngực hắn, đem thân thể hắn vặn nát thành mảnh vụn.
“Ngươi...” Cộng Công cầm bàn long trường mâu cười thảm nhìn Cơ Hạo: “Nếu là lúc bản tôn toàn thịnh, ngươi hậu sinh vãn bối như vậy, bản tôn một chưởng có thể đập chết mười tên!”
Cơ Hạo không hé răng, đặt ở trước khi hắn thành tựu đạo đài, có lẽ Cộng Công thời kì toàn thịnh có thể một chưởng đập chết hắn.
Nhưng hiện tại đạo đài thành tựu, tu vi đại đạo của hắn chính thức bước vào ‘Đạo Đài cảnh’, đây là cảnh giới tương đương Vu Thần cảnh của nhân tộc, đối với vận dụng lực lượng tự nhiên càng hơn vài phần cao thâm huyền diệu. Cộng Công nhiều nhất có thể đánh bại hắn, nhưng đừng nghĩ gϊếŧ nổi hắn.
“Nói nhảm nhiều quá!” Cơ Hạo bình tĩnh nhìn Cộng Công: “Mấy năm qua, chạy tới chạy lui trong gió trong mưa, ta mệt lắm, muốn về nhà nghỉ ngơi. Cho nên, mời các ngươi im lặng chết ở chỗ này được không? Đừng thêm phiền toái cho mọi người... Ta hướng các ngươi cam đoan, ta có thể làm cho mỗi người các ngươi một phần mộ rất đẹp, thế nào?”
Trường kiếm vung lên, Cơ Hạo đem vị Cộng Công này chém thành mảnh vụn, hai con rồng lửa ùa lên, há mồm đem mảnh thi thể hắn chia cắt hết.
Mười vị Cộng Công còn sót lại ngơ ngác nhìn Cơ Hạo, thân thể run rẩy lui lại từng bước một.
Bọn họ rất muốn lấy dũng khí liều mạng với Cơ Hạo, nhưng bọn họ bị Hóa Huyết Phi Đao làm bị thương nặng, toàn thân mệt mỏi ngay cả tư cách liều mạng cũng không có nữa.
Cơ Hạo giơ lên Bàn Cổ Long Văn mặt không biểu cảm hướng các Cộng Công đánh tới, hắn không muốn kéo dài thời gian nữa. Hôm nay, chính là hôm nay, để trận đại hồng thủy này được dẹp yên đi. Như Cơ Hạo nói, bôn ba trong gió trong mưa mấy năm như vậy, thân thể hắn không mệt, nhưng tâm mệt rồi.
Trước lưỡi kiếm đột nhiên có một tầng lục quang tràn ngập sinh cơ sức sống xuất hiện, Bàn Cổ Long Văn đâm vào trên lục quang, một lực phản chấn đáng sợ ập tới, xương khớp cổ tay Cơ Hạo phát ra một tiếng vang thanh thúy ‘Rắc rắc’, cổ tay thế mà bị chấn động thành bột phấn.
“Là ai?” Cơ Hạo chịu đựng cơn đau ở cổ tay khàn giọng kinh hô.
“Các vị đạo hữu, bần đạo có mười viên linh đan có thể phá tất cả tà độc trong thiên hạ, nguyện ý tặng cho các vị đạo hữu.” Hư ảnh Mộc đạo nhân dần dần hiện lên ở trong lục quang, mặt đầy ý cười hướng phía các Cộng Công nói: “Chỉ cần các vị đạo hữu nợ bần đạo một cái nhân tình, linh đan sẽ là của các vị đạo hữu.”