Cơ Hạo bảo Da Ma Sát Nhất mài sáng bảo kiếm chuẩn bị gϊếŧ người, lại bí mật điều đến gần vạn tinh nhuệ Già tộc am hiểu nhất gϊếŧ người chặt đầu, còn lén lút ở trong doanh địa của Tự Văn Mệnh chuẩn bị thỏa đáng gần ngàn tòa thần tháp Ngu tộc.
Thật sự làm tốt chuẩn bị trở mặt đại náo với Vân Dương thị, Vu Thường thị các thị tộc, các đại thị tộc lại không có chút phản ứng.
Tướng lĩnh Vân Dương thị bị Cơ Hạo đá gãy cánh tay bị điều về, người giám thị Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh không còn không kiêng nể gì đi theo bên người như vậy, mà cách bọn họ hơi xa một chút. Các loại cấm chế báo động trước ngoài trướng bồng cũng trở nên thưa thớt hơn rất nhiều.
Cơ Hạo phát tác một trận, tựa như làm các thị tộc đó đột nhiên mở mang đầu óc, biết không thể bức bách Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh quá đáng, cho nên họ đè sự việc này xuống, chỉ để ý ******** tấn công Quỳ Môn.
Ba ngày trôi qua, Cơ Hạo đầy lòng ác ý chuẩn bị đại náo một hồi rất thất vọng nhìn Quỳ Môn chiến hỏa ngập trời, bất đắc dĩ thở dài một hơi u uất. Chiến sĩ các bộ lạc ở quanh phụ trách giám thị hắn nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy, ai cũng vội vàng quay đầu đi, sợ làm chim đầu đàn, bị Cơ Hạo xách ra trước mặt mọi người quật một phen.
Đứng ở cửa lều trại nhìn hồi lâu, chỉ thấy phương hướng Quỳ Môn lửa ngập trời, ám tiễn bay vυ't, vô số vu pháp cùng yêu pháp cổ quái ở không trung va loạn vào nhau. Chiến sĩ các bộ lạc thỉnh thoảng tụ tập cùng một chỗ, lộn xộn lao tới phụ cận Quỳ Môn, còn chưa chờ bọn họ làm ra chuyện gì, quân đội thủy yêu trên dưới Quỳ Môn vồ ngược một cái, lại đem bọn họ đuổi về.
Thỉnh thoảng có thị vệ tâm phúc của Tự Văn Mệnh lui tới bôn tẩu, đem tình hình chiến đấu của các đại thị tộc ở Quỳ Môn báo cáo.
Lúc thì thanh niên tinh anh nào đó của Vân Dương thị bị chém ngay tại trận, lúc thì vu sư nào đó của sơ vu nhất mạch bị thương nặng, lúc thì mừng như điên chạy tới nói có mười mấy con Hắc Thủy Huyền Xà và cự mãng, xà yêu bị chém gϊếŧ, trong chốc lát lại vẻ mặt biến thành màu đen tới nói liên quân thị tộc cũng bị tiêu diệt một tiểu đội, bị đánh cho sứt đầu mẻ trán.
Chiến cuộc gấp gáp, như một cục keo da trâu chưa khuấy kỹ, dính hồ đυ.c ngầu không chịu nổi, Mọi người đều hãm trong một đống keo này, khó có thể thi triển thủ đoạn, khó có thể bứt thân ra.
Đợi thêm một ngày một đêm, Cơ Hạo thật sự không kiềm chế được hỏa khí trong lòng, vung tay vào lều trại, phóng ra một đạo cấm chế ngăn cách thanh âm trong ngoài lều trại, ngồi phệt ở bên người Tự Văn Mệnh.
“Bên cạnh Cộng Công thị có kẻ tài ba, bọn hắn ở chín đại long môn nơi này làm sẵn chuẩn bị chiến đấu rất thích đáng, số lượng quân đội còn có các loại đại trận cấm chế bọn hắn đều chiếm ưu thế, muốn công phá Quỳ Môn... chơi như bọn họ, không được đâu!”
Trước mặt Tự Văn Mệnh mở ra một quyền trục da rồng thật dài, ánh huỳnh quang mơ hồ hiện lên ở trên quyển trục, toàn cảnh Vạn Lưu Quy Hư Đại Trận nhìn một cái không sót gì. Tay hắn chỉ phương vị chín đại long môn, dùng sức gõ gõ ở trên quyển trục.
“Bọn họ, đã lầm một việc. Chín đại long môn một trận này, nhân tộc chúng ta theo đuổi không phải tiêu diệt bao nhiêu quân đội của Cộng Công thị, mà là công phá chín đại long môn!” Tự Văn Mệnh trầm giọng nói: “Chúng ta cần làm, là phá hư chín đại long môn, mở ra cho đại thủy Trung Lục thế giới một thủy đạo đủ rộng.”
Hừ lạnh một tiếng, Tự Văn Mệnh có chút bất đắc dĩ nói: “Muốn tiêu diệt quân đội của Cộng Công thị, chờ nước lũ biến mất, bọn cá tôm ba ba đó đều là tôm cá tươi trên thớt gỗ, lúc nào xử bọn chúng chẳng được?”
Mang theo một tia trào phúng, Tự Văn Mệnh thản nhiên nói: “Nhưng bọn họ thì hay ho rồi, bọn họ muốn diệt sạch Hắc Thủy Huyền Xà, đem con cháu hậu duệ của hắn gϊếŧ sạch sẽ. Bọn họ nghĩ như thế nào tiêu diệt hết quân đội thủy yêu ở Quỳ Môn.”
“Xem xem mấy ngày nay bọn họ đánh trận, cường công đánh mạnh, dụ địch xâm nhập, vây điểm đánh viện binh, lâm trận khích tướng... Các loại thủ đoạn đã dùng vô số, quả thực cũng đã chém gϊếŧ không ít thủy yêu Hắc Thủy Huyền Xà thống lĩnh... nhưng điều đó có ý nghĩa gì đâu?”
Tự Văn Mệnh rất bất đắc dĩ dang hai tay, cười khổ nhìn Cơ Hạo: “Thực không thể trông cậy vào bọn họ. Thật không dễ gì đến được hôm nay một bước này, ở chín đại long môn nơi này bị ngăn trở mà nói... thêm một ngày thời gian, con dân nhân tộc ta sẽ chịu tội thêm một ngày.”
Cơ Hạo nheo mắt nhìn toàn bộ bản đồ Vạn Lưu Quy Hư Đại Trận trên quyền trục da rồng, trọng điểm ở phương vị chín đại long môn nhìn một hồi, Cơ Hạo trầm giọng nói: “Bọn họ chơi của bọn họ, muốn cướp công lao, để bọn họ đi liều mạng; Chúng ta làm việc của chúng ta, phá hỏng chín đại long môn là được. Hắc, địa mạch chi lực nơi này nồng hậu như thế, muốn phá hư núi lớn kéo dài mấy chục vạn dặm, không dễ đâu!”
Tự Văn Mệnh từ trong tay áo lấy ra một món bảo bối kỳ dị hình dạng như cái roi dài, toàn thân màu vàng đất, mơ hồ có một tầng sương mù quanh quẩn, xem tài liệu không phải kim loại, bên trên có rất nhiều hoa văn tinh mịn.
“Địa hoàng thần khí ‘Cản Sơn Tiên’, có thể thúc giục địa mạch, khống chế đại địa linh khí lưu động.” Tự Văn Mệnh vuốt ve Cản Sơn Tiên dài khoảng sáu thước, cau mày nói: “Chỉ là...”
Cơ Hạo đưa tay, một tay đem Cản Sơn Tiên cầm lấy, nắm trong tay dùng sức vung lên.
Một cảm giác dày nặng dị thường từ trên Cản Sơn Tiên truyền đến, Cơ Hạo cảm thấy mình cầm không phải một cây roi dài nhìn như nhỏ bé, mà là một khối đại địa hùng hậu vô cùng. Cản Sơn Tiên không nặng, đại khái chỉ trên dưới ba năm trăm cân, nhưng mang tới cho Cơ Hạo cảm giác lại là hắn hầu như không cầm nổi roi này.
Thần thức rót vào Cản Sơn Tiên, thần thức khổng lồ nhanh chóng hướng bốn phía khuếch tán ra. Thần thức của Cơ Hạo đột nhiên mang theo một tầng thuộc tính kỳ dị, thần thức có thể như con cá về tới trong nước, không chút trở ngại tiến vào trong đại địa.
Một trăm dặm, một ngàn dặm, một vạn dặm... mười vạn dặm... trăm vạn dặm...
Thần thức ở trong đại địa tùy ý xuyên qua, tùy ý theo địa mạch to nhỏ ngao du. Cản Sơn Tiên trong tay, thần thức Cơ Hạo không cần tốn nhiều sức nháy mắt đi khắp ngọn núi đồi gò của mấy ức dặm xung quanh.
Tin tức vô số ngọn núi đồi gò nhanh chóng theo thần thức ập tới. Các đỉnh núi đó đều như biến thành con chó nhỏ ngoan ngoãn, chỉ cần Cơ Hạo ra lệnh một tiếng, bọn họ liền có thể theo tâm tư Cơ Hạo mà động.
“Cái này...” Cơ Hạo vui vẻ cười: “Văn Mệnh a thúc, có bảo bối như vậy, còn cần lo lắng cái gì?”
Tự Văn Mệnh lắc đầu, cười khổ nói: “Vấn đề duy nhất chính là, quá trình Cản Sơn Tiên thúc giục địa mạch biến hóa khá thong thả, một ngọn núi một ngày một đêm nhiều nhất có thể dời đi ba năm mươi dặm. Muốn làm Quỳ Môn to lớn biến thành thủy đạo đủ rộng rãi, đủ để chảy ra, ít nhất cần công sức một tháng.”
Một tháng thời gian, thời gian này nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Một tháng thời gian, đủ Cộng Công thị tìm ra các loại kế sách ứng đối, cũng đủ để người các đại thị tộc lại làm ra càng nhiều hoạt động thiêu thân lao đầu vào lửa.
Vô luận là Cộng Công thị, hay là người các đại thị tộc, bọn họ đều sẽ không cho Tự Văn Mệnh đủ thời gian, để hắn tự nhiên thúc giục ngọn núi hai bên Quỳ Môn, nhường ra một cái thủy đạo đủ rộng.
Ở trên cản trở Tự Văn Mệnh làm việc, người các đại thị tộc và Cộng Công thị là đứng ở trên cùng một trận chiến tuyến!
“Văn Mệnh a thúc... Ta thật ra có biện pháp! Ừm, chỉ là phải ủy khuất ngươi gánh trách nhiệm bị khinh bỉ!”
Cơ Hạo nắm Cản Sơn Tiên suy nghĩ một lúc, đột nhiên cười lên.