Vu Thần Kỷ

Chương 1198: Tranh đấu gay gắt

Trong nháy mắt Đế Thuấn hộc máu, khí tức trên người hắn khôi phục, quét sạch sự âm lệ tàn nhẫn vừa rồi, tướng mạo Đế Thuấn một lần nữa trở nên ôn hòa đoan trang, khí tức cũng trở nên ôn hòa rộng lượng, không còn bộ dáng sắc bén hung ác hồi nãy.

Cơ Hạo ngẩn ngơ, hắn chợt nhìn về phía mắt Đế Thuấn, nhìn thấy u quang năm màu trong mắt hắn chợt ảm đạm, một mảng tử khí dần dần sinh ra. Nhưng rất nhanh tử khí đã bị u quang năm màu áp chế đ xuống, cả con mắt Đế Thuấn có một phần vạn khoảnh khắc thời gian cực ngắn hoàn toàn biến thành lưu ly năm màu, sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường.

Hắn dùng tay áo lau lau vết máu khóe miệng, bất động thanh sắc nói: “Con dân nhân tộc gặp đại kiếp, ta là Nhân Hoàng, lại không thể cứu dân ở trong nước sôi lửa bỏng, thật sự hổ thẹn. Ta mấy ngày nay ngày đêm khó ngủ, tâm tình lo âu, cho nên máu dâng ngược lên, không đáng lo lắm.”

Các trọng thần nhân tộc ở bên lần lượt thở dài, càng có người lên tiếng trấn an Đế Thuấn, khẩn cầu hắn vì kế thương sinh của lê dân, nhất định phải bảo trọng thân thể. Nhân tộc hiện tại không chịu nổi nhiều sóng gió hơn nữa, nhân tộc hiện tại không mạo hiểm nổi phiêu lưu tổn thất một Nhân Hoàng.

Đế Thuấn thở dài một hơi thật sâu, hắn hướng Cơ Hạo nhìn một cái, hai tay ôm quyền, nghiêm nghị hướng Cơ Hạo cúi đầu hành một lễ.

“Nghiêu Hầu Cơ Hạo, Phù Phong Vũ vô lễ, ta tất nhiên trừng phạt hắn hẳn hoi. Xem ở trên phần hắn cũng là một phen thành tâm, mang theo chiến sĩ trong tộc đến Bồ Phản cống hiến cho nhân tộc ta, mong Nghiêu Hầu bỏ qua cho hắn một lần này đi!”

Ngữ khí Đế Thuấn dị thường đau đớn, dị thường trầm trọng, mang theo một khí tức thương dân nồng đậm.

Nếu là không biết chân tướng trước mắt của gã Đế Thuấn này, Cơ Hạo cũng sẽ bị lời nói của hắn làm cảm động, tiến tới hoài nghi mình là một thứ lòng lang dạ sói, thế mà bởi vì một chút việc bé nhỏ không đáng kể, cứng rắn ép Đế Thuấn hộc máu, xin lỗi.

Chớp mắt một cái, Cơ Hạo nhìn các trọng thần nhân tộc vẻ mặt nghiêm nghị, bất đắc dĩ thở dài một hơi ở trong lòng.

Nhân tộc Đại Vu không tu nguyên thần, chỉ dựa vào thuần túy thân thể bạo lực và vu pháp vu chú quỷ dị đối địch, hệ thống vu đạo của nhân tộc tất nhiên khiến các Đại Vu nhân tộc có được sức chiến đấu đáng sợ, nhưng cũng làm các Đại Vu chiến lực có thừa, thần thông không đủ.

Ở đây nhiều trọng thần nhân tộc như vậy, trong đó đại năng cấp Vu Đế đỉnh phong đã có khoảng mười người, còn lại thực lực yếu nhất cũng có chiến lực cấp Vu Vương, nhưng bọn họ không ai phát hiện dị trạng trong mắt Đế Thuấn cùng Phù Phong Vũ.

Vừa rồi Đế Thuấn hộc máu, nào phải tâm tình lo âu máu trào ngược? Rõ ràng là trong cơ thể hắn có một lực lượng cắn trả cực kỳ mạnh mẽ, cứng đối cứng va chạm một lần với Vực Ngoại Thiên Ma cướp đoạt thân thể Đế Thuấn, dư âm sau va chạm của hai lực lượng siêu mạnh làm thân thể Đế Thuấn bị chút vết thương nhẹ, do đó mới phun ra một ngụm máu.

Phù Phong Vũ bị một quyền đánh thành bị thương nặng trông mong ghé lên, như người vừa rồi bị Cơ Hạo hai lần đánh đau không phải hắn. Phù Phong Vũ mặt đầy nụ cười hướng Cơ Hạo liên tục hành lễ không ngừng: “Nghiêu Hầu, Nghiêu Hầu, là lỗi của lão phu, mọi việc đều là lỗi của lão phu, còn xin Nghiêu Hầu xem ở trên phần nhân tộc ta cùng vượt nguy nan, bỏ qua cho lão phu lần này đi!”

Trong mắt hiện lên một mảng hào quang biến hoá kỳ lạ, Phù Phong Vũ chỉ vào mảng lớn máu trên mặt đất, mang theo một tia khàn khàn bi thương nói: “Mấy thứ đui mù này mạo phạm Nghiêu Hầu, bị đánh chết cũng là đáng đời, thật sự đáng đời!”

Khóe mắt Cơ Hạo nhíu lại, tựa cười mà không cười nhìn Phù Phong Vũ. Thằng cha này, đến lúc này còn không quên đào hố cho mình?

Nhìn nhìn các trọng thần nhân tộc, lại nhìn nhìn Đế Thuấn vẫn duy trì tư thế ôm quyền cúi đầu hành lễ không nhúc nhích, Cơ Hạo biết, nếu hắn dám trước mặt đám đông thần tử nhân tộc tiếp tục truy cứu mà nói, như vậy hắn ở nhân tộc sẽ không còn nơi đặt chân nữa!

Hắn tuyệt đối không có khả năng thuyết phục nhiều thần tử nhân tộc như vậy, cũng không có ai sẽ tin tưởng lời Cơ Hạo nói —— nói cái gì chứ? Đế Thuấn bị Vực Ngoại Thiên Ma nhập vào đoạt xá? Nói hươu nói vượn à? Vực Ngoại Thiên Ma là cái gì?

Thậm chí, sẽ có một đám người vây công nhỉ? Ví dụ như nói Đông Di Thập Nhật quốc nhìn Cơ Hạo không vừa mắt, còn có mấy đại bộ tộc Nam Hoang, bọn họ khẳng định sẽ liên thủ hướng Cơ Hạo làm khó dễ, Cơ Hạo cũng đã nghĩ sẵn lí do của bọn họ—— Cơ Hạo, ngươi thế mà dám vu hãm Đế Thuấn? Ngươi rốt cuộc có âm mưu gì? Ngươi có phải cấu kết Cộng Công thị, hoặc là ngươi dứt khoát đã đầu phục dị tộc, ngươi muốn mưu triều soán vị hay không?

‘Thùng’ một tiếng, Cơ Hạo dứt khoát quỳ một gối xuống đất, hai tay dùng sức đỡ đôi bàn tay Đế Thuấn: “Thuấn, tiểu tử sao dám để ngài hướng ta hành lễ? Chuyện Phù Phong Vũ đại nhân... Trôi qua rồi thì trôi qua đi!”

Thở dài một tiếng, thần thức ngưng tụ thành hai cây kim dài, hung hăng hướng tới huyệt vị khống chế nước mắt chỗ khóe mắt mình đâm một nhát, khóe mắt Cơ Hạo đau xót, hai hàng nhiệt lệ cuồn cuộn chảy xuống: “Đều là lỗi của tiểu tử, tiểu tử ở phương Bắc ác chiến với đại quân thủy yêu mấy tháng, gϊếŧ chóc vô số, hộ vệ của Phù Phong Vũ đại nhân hướng ta rút kiếm, ta trong lúc nhất thời không khống chế được sát ý, thế mà lại lỡ tay gϊếŧ bọn họ... Đây đều là lỗi của tiểu tử!”

Đế Thuấn thuận thế đứng thẳng lên, hai tay hắn nắm chặt cánh tay Cơ Hạo, mười ngón ở trong im lặng lặng lẽ phát lực.

Lực lượng đáng sợ ập tới, Cơ Hạo cảm giác cánh tay mình như bị mười cây kìm sắt hung hăng kẹp lấy, một lực đạo khủng bố nghiền ép cốt nhục hắn, Cơ Hạo thậm chí cũng nghe được xương cốt mình phát ra tiếng vang ‘rắc rắc’.

Ngẩng đầu lên, u quang năm màu trong mắt Đế Thuấn chợt sáng lên, một sát ý cực kỳ thuần túy, cực kỳ mãnh liệt, không hề che dấu trực hϊếp hướng về Cơ Hạo ập tới. Cơ Hạo nhất thời giật mình, nếu mình không chống đỡ được một đợt công kích này của Đế Thuấn, hắn sẽ không chút do dự đem mình xé nát.

Khẽ lật đôi bàn tay, bàn tay Cơ Hạo chế trụ chặt chẽ hai tay Đế Thuấn, bàn tay cực lớn của hai người phân biệt chế trụ cánh tay đối phương, cười ha ha đối mặt.

“Ta hiểu, đây không phải lỗi của ngươi.” Đế Thuấn nhấn từng chữ một, ra vẻ rộng lượng nói: “Đã là hiểu lầm, nói ra là được rồi, mọi người đều là vì vận mệnh nhân tộc mà. A nha, Nghiêu Hầu, cánh tay ngươi tựa như bị thương?”

Lực lượng khổng lồ so với lực đạo vừa rồi lớn hơn gấp mười lần ập tới, mười ngón Đế Thuấn hầu như muốn cắm vào trong cơ thịt Cơ Hạo.

Cơ Hạo chưa thúc dục Thái Cực Pháp Y, hắn yên lặng phát động Cửu Chuyển Huyền Công, cơ thịt đôi bàn tay chợt phồng lên, từng sợi cơ nhục tựa như thép chợt lồi lên dưới làn da, lực đạo đáng sợ tương tự chấn động ngón tay Đế Thuấn, chợt nghe một tiếng vang trầm như có như không truyền tới, mười ngón Đế Thuấn chợt văng ra, thân thể nhoáng lên một cái lảo đảo lui về phía sau vài bước!

Cơ Hạo nhảy dựng lên, hai tay ‘Thất kinh’ hướng bả vai Đế Thuấn đỡ lấy.

“A nha, Thuấn, cánh tay của ta bị thương một chút không sao, ngài đây là tinh lực hao tổn quá độ, sao mà đứng cũng không vững nữa vậy?”

Hai tay như điện, một trái một phải chế trụ bả vai Đế Thuấn, Cơ Hạo trầm giọng nói: “Ta nơi này có thuốc trị thương vô cùng tốt, còn có thuốc mỡ nước thuốc chuyên môn bổ sung tinh lực, ngài muốn làm một chút hay không?”

Cũng ở trong vô thanh, Cơ Hạo dùng hết toàn bộ lực lượng thân thể, mười ngón tàn nhẫn vô cùng đâm vào chỗ yếu hại bả vai Đế Thuấn.

U quang năm màu trong mắt Đế Thuấn chợt cường thịnh, sau đó hắn lại phun ra một ngụm máu.