Vu Thần Kỷ

Chương 1180: Hàng long phục hổ

‘Keng keng keng’ vang một trận, sợi xích màu vàng quấn quanh bên người Hàng Long đạo nhân mang theo một mảng vòng xoáy màu vàng đi lên đón, các loại phù lục trên sợi xích màu vàng bộc phát ra hào quang chói mắt, sợi xích cấp tốc xoay tròn tác động dòng nước chảy xiết dưới thủy nhãn, ánh vàng khí lành phun trào, làm tất cả đáy nước phạm vi vạn dặm trở nên sáng sủa.

“Trảm!”

Một kiếm này của Cơ Hạo không chút khách khí, hắn đã vận dụng toàn bộ pháp lực thần thông, ngay cả Cửu Chuyển Huyền Công tầng thứ sáu cũng đã toàn lực thúc dục.

Trong đại nhật nguyên thần, quang ảnh hình một thanh trường kiếm chính giữa bóng người hai màu vàng bạc chợt sáng lên, hơn nữa càng lúc càng sáng, không kiêng nể gì hướng bốn phía tản mát ra kiếm ý đáng sợ làm người ta hít thở không thông.

Khi Cơ Hạo giơ lên Thái Cực Thần Phong, một bóng kiếm này trong đại nhật nguyên thần bay lên trời, như nước sữa hòa nhau bám vào trên Thái Cực Thần Phong. Thái Cực Thần Phong vốn tỏa ra thần quang chợt trở nên hào quang ảm đạm, tất cả kiếm quang nháy mắt nội liễm, nhưng kiếm ý trên lưỡi kiếm lại trở nên đáng sợ hơn gấp trăm lần so với vừa rồi.

Bàn Cổ Chung nổ vang trầm thấp, phóng ra từng khí tức như rồng xoay quanh người Cơ Hạo, Thái Cực Pháp Y bị khí cơ của Cơ Hạo dẫn dắt, từng đạo thanh quang hóa thành một đóa hoa sen cực lớn vờn quanh toàn thân hắn.

Cơ Hạo mở ra con mắt dựng thẳng ở mi tâm, trong ba con mắt thanh quang bắn phá, giống như ba cột sáng gắt gao ngưng ở trên người Hàng Long đạo nhân.

Sợi xích màu vàng theo tiếng rống nặng nề đi lên đón, cứng đối cứng va chạm với Thái Cực Thần Phong. Ở trong mắt Viên Thánh và Hàng Long đạo nhân, sợi xích màu vàng biến thành vòng xoáy màu vàng nối liền một thể, tròn trịa không tỳ vết, tựa như mặt trăng mặt trời đi ngang bầu trời sông suối chảy trên mặt đất, như thiên địa đại đạo vận chuyển, vô luận công phòng đều có thể xưng là hoàn mỹ.

Nhưng ở trong mắt Cơ Hạo, trong vòng xoáy màu vàng khắp nơi đều là sơ hở, đặc biệt là sợi xích màu vàng chỗ tiếp nối giữa phù văn cùng phù văn càng là sơ hở khắp nơi.

Bốn chiêu hợp nhất, một kiếm toàn lực chém xuống. Tiếng vang thanh thúy ‘Keng keng’ kéo dài không dứt, vòng xoáy màu vàng cấp tốc sụp đổ, Thái Cực Thần Phong như cắt đậu phụ, vô số sợi xích màu vàng quấn quanh xoay tròn mà tới bị một kiếm của Thái Cực Thần Phong chặt đứt.

Lưỡi kiếm chợt lóe đã tới đỉnh đầu Hàng Long đạo nhân, kiếm ý mạnh đến mức làm người ta hít thở không thông chấn vỡ một tầng ánh sáng vàng mờ mờ trên thân Hàng Long đạo nhân, xé rách búi tóc trên đầu hắn, ba cây trâm gài tóc cổ ngọc cắm ở trong búi tóc bị kiếm ý bổ đứt, da đầu Hàng Long đạo nhân nứt ra một vết nứt cực sâu cực dài, một mảng lớn máu nóng mơ hồ mang theo ánh sáng vàng từ trong vết thương phun ra.

“Đốt!” Hàng Long đạo nhân chảy máu đầy mặt, hắn khàn giọng gầm lên, hô to một tiếng chú ngữ, một cái bồ đoàn bốc lên tử khí từ trong xương sọ hầu như vỡ ra của hắn phóng lên cao, phóng ra một đạo tử khí bao lấy hắn và thủ hạ hắc long.

Tử khí xoay tròn, Hàng Long đạo nhân và hắc long đã đến ngoài mười dặm.

‘Phập’ một tiếng, Hàng Long đạo nhân và hắc long tuy đã bỏ chạy, nhưng Cơ Hạo một kiếm này tập trung toàn bộ tinh khí thần, tập trung toàn bộ thần thông pháp lực của hắn, vẫn từ xa khiến hắn bị thương nặng.

Một vết kiếm từ mi tâm Hàng Long đạo nhân mãi cho đến dưới khố hắn, cắt vào thân thể hắn sâu khoảng một tấc.

Một vết máu hầu như đem Hàng Long đạo nhân xé thành hai mảnh, lượng lớn máu tươi từ trong vết máu phun ra, áo dài vải thô trên thân Hàng Long đạo nhân dần dần bóc ra, lộ ra thân thể da bọc xương, lại ẩn chứa bảo quang bên trong của hắn.

“Hảo kiếm! Hảo kiếm quyết! Bá đạo vô cùng, diệt sạch vạn vật, đây... Chính là vô thượng kiếm quyết của Vũ Dư tiền bối? Quả nhiên là sát phạt quyết đoán, Bàn Cổ đệ nhất!” Hàng Long đạo nhân cười thảm nhìn Cơ Hạo, mắt hắn cũng biến thành một mảng đỏ bừng: “Buồn cười Hàng Long đạo nhân ta đắc đạo ở thời Thiên - Hoàng, lại bị ngươi hậu sinh vãn bối nhập đạo chỉ trăm năm này làm bị thương!”

“Ai là hậu sinh vãn bối?” Cơ Hạo tay đè Thái Cực Thần Phong, ngón tay khẽ búng lưỡi kiếm, không ngừng phát ra tiếng kiếm ngân cao vυ't gạn đυ.c khơi trong.

Toàn lực thi triển Vũ Dư kiếm quyết, toàn thân Cơ Hạo kiếm ý dâng trào, mỗi một sợi lông, mỗi một sợi tóc dài đều dựng thẳng lên, lông tóc toàn thân mỗi sợi thẳng như vô số trường kiếm đan xen lẫn nhau, không ngừng phát ra tiếng kiếm ngân nhỏ bé lại bén nhọn.

Ngay cả thanh âm Cơ Hạo cũng trở nên cao vυ't bén nhọn, mỗi một câu đều như bảo kiếm đâm trên không, chấn động làm màng tai người ta đau đớn.

“Ai là hậu sinh vãn bối?” Cơ Hạo một lần nữa lớn tiếng quát: “Ngươi là thân truyền đệ tử của Hoa đạo nhân hay là Mộc đạo nhân, bản hậu cũng là môn nhân sư tôn chân truyền, luận bối phận, ngươi ta cùng lắm tương đương!”

“Ngươi ta chính là đạo nhân cùng bối, ai là hậu sinh vãn bối?”

“Ngươi đắc đạo ở thời Thiên - Hoàng lại như thế nào? Một con lợn, cho dù nó lúc khai thiên tích địa đạt được đạo quả, nó vẫn là một con lợn! Một người, cho dù là hắn chỉ đắc đạo trăm năm, đạo nghiệp tinh tiến há là một con lợn có thể đánh đồng?”

Một phen lời của Cơ Hạo chọc giận Hàng Long đạo nhân mặt đỏ tai hồng, lại một từ ngữ phản bác cũng không tìm ra được.

Hắn là thân truyền đệ tử của Hoa đạo nhân, niên kỉ hắn đắc đạo lấy kỷ nguyên để tính toán, bị Cơ Hạo tiểu gia hỏa nhập đạo không được mấy năm này thiếu chút nữa một kiếm chém chết, pháp bảo tiện tay ngày thường đắc ý nhất ‘Phục Long Tỏa Liên’ cũng bị một kiếm chém nát... Dù là ngày thường Hàng Long đạo nhân có thể miệng nở hoa sen, hôm nay cũng không tìm thấy bất cứ lý do nào cãi lại Cơ Hạo.

Viên Lực cầm Bàn Long Bổng, nhìn thấy Cơ Hạo thiếu chút nữa một kiếm đã xử Hàng Long đạo nhân, hắn không khỏi giơ cây gậy lớn tiếng hoan hô: “Cơ Hạo sư huynh uy vũ!”

Viên Thánh thì thu hồi thần thông ba đầu sáu tay và Pháp Thiên Tượng Địa, thật cẩn thận lui một khoảng cách dài. Trong lòng hắn biết rõ, cho dù là hắn hiện tại toàn lực ra tay, ở dưới tay Hàng Long đạo nhân cũng không qua được ba chiêu.

Nhưng Hàng Long đạo nhân cao thâm khó lường như thế, bị Cơ Hạo một kiếm đánh bị thương nặng... Viên Thánh không khỏi thầm nghĩ mà sợ, đồng thời lại oán độc, buồn bực trừng mắt nhìn Viên Lực một cái —— con khỉ chết tiệt này, từ đâu tìm được một chỗ dựa cứng rắn như vậy?

“Đạo hữu thủ đoạn thật độc ác!” Trong thủy phủ truyền đến một tiếng thét dài trầm thấp, theo tiếng hổ gầm trầm thấp, một con hổ khổng lồ màu trắng lưng mọc hai cánh, đầu mọc một sừng nhảy như bay hướng bên này chạy tới.

Trên lưng bạch hổ dài mười trượng có thừa, một gã đạo nhân tóc đỏ mặc áo vải thô, thân thể tráng kiện đứng. Đạo nhân cao khoảng một trượng, độ rộng bả vai hầu như đạt tới tám thước, hai cánh tay vừa to vừa dài trên trán đội một cái vòng đầu màu vàng, sau lưng đeo một thanh trường đao sát khí mơ hồ.

Bạch hổ nhảy vài cái đã tới bên cạnh hắc long của Hàng Long đạo nhân, rất kɧıêυ ҡɧí©ɧ hướng tới hắc long rống lên ‘Ngao ô’ một tiếng.

Hắc long buồn bực quay đầu, phẫn nộ hướng bạch hổ rống lên vài tiếng, sau đó một rồng một hổ đồng thời quay đầu, dùng một loại ánh mắt cực kỳ nhân tính hóa, mang theo ác ý nồng đậm nào đó nhìn về phía Cơ Hạo.

“Bần đạo Phục Hổ, ra mắt Nghiêu Hầu Cơ Hạo!” Đạo nhân tráng kiện mới tới lạnh lùng nhìn Cơ Hạo một cái, đột nhiên lạnh lùng nói: “Cơ Hạo, mọi người đều là người thanh tu thế ngoại, ít nhiều cũng có vài phần tình cá nước, ngươi ngầm hạ sát thủ, làm Hàng Long sư huynh của ta bị thương nặng, ngươi phải cho bổn môn một lời giải thích!”

“Ngầm hạ sát thủ?” Cơ Hạo ngạc nhiên nhìn Phục Hổ đạo nhân: “Ta là...”

“Ngươi đánh lén ám toán, dùng tà pháp làm Hàng Long sư huynh bị thương, đây là điều bần đạo tận mắt nhìn thấy!” Phục Hổ đạo nhân lật tay cầm chuôi trường đao sau lưng, chậm rãi rút ra một thanh trường đao toàn thân đen sì, âm u.

“Ngươi nếu không cho bổn môn một câu trả lời, như vậy, để sư huynh đệ bần đạo cho ngươi một câu trả lời!”

Theo động tác của Phục Hổ đạo nhân, Hàng Long đạo nhân hừ lạnh một tiếng, từ trong tay áo chậm rãi rút ra một thanh trường kiếm toàn thân màu bạc trắng.