Cơ Hạo không có tâm tình quan tâm các bộ tộc Đông Di cùng tướng lĩnh Thập Nhật quốc.
Thái Cực Càn Khôn Kính phun ra một luồng thanh khí, đem toàn bộ mũi tên một lần nữa thu nạp, Cơ Hạo hướng Nghệ Địa ngoắc ngón tay, nhẹ nhàng bỏ lại một câu ‘theo ta’!
Trong trung quân đại trướng, một tấm da bạch hổ một sừng trải trên mặt đất, Cơ Hạo ngồi xếp bằng trên da bạch hổ, ngón tay búng mạnh cái sừng duy nhất màu vàng sẫm trên đầu hổ.
Tiếng vang thanh thúy ‘Đang đang’ không ngừng, Cơ Hạo lạnh lùng đánh giá Nghệ Địa, Nghệ Địa đứng trước mặt hắn thì thành thật trước nay chưa từng có, rất kính cẩn buông hai tay, ánh mắt không dám đặt ở trên người Cơ Hạo, mà nhìn chằm chằm cái sừng duy nhất trên da bạch hổ, như đó là kỳ trân dị bảo gì vậy.
Cơ Hạo đã triển lãm thực lực của hắn.
Hắn tùy tay đặt lên trên người Nghệ Địa, Nghệ Địa lẫn hai vị Vu Đế đỉnh phong cường đại cũng không thể lật được cánh tay Cơ Hạo, có thể thấy được lực lượng cá nhân Cơ Hạo đã đột phá cực hạn nào đó.
Cơ Hạo chỉ xuất thân một bộ tộc trung đẳng của Nam Hoang, lấy tuổi tác hắn, lấy tài nguyên tu luyện hắn từ nhỏ có thể có được, lấy sự chỉ điểm cùng giáo huấn hắn trong quá trình tu luyện có thể nhận được, hắn có thể ở tuổi này có được lực lượng đáng sợ như vậy, chỉ có thể chứng minh bối cảnh của hắn sâu không lường được.
Có lẽ đứng sau lưng hắn là một vị Vu Thần chân chính, ai biết được?
Mà Nghệ Địa mang theo một tia ý tứ xảo trá bắt chẹt, yêu cầu Cơ Hạo phát cho hai mươi vạn thủ hạ của hắn mỗi người năm vạn mũi tên phù văn!
Cơ Hạo thế mà lại thật sự lấy ra được, hơn nữa uy lực mũi tên to lớn vượt quá bình thường, uy lực so với mũi tên phù văn tông sư làm tên cường hãn nhất Đông Di tự mình rèn còn mạnh hơn mấy lần.
Đây là thủ đoạn của một Nghiêu Hầu vừa mới ở liên minh bộ lạc nhân tộc bộc lộ tài năng, một người mới lên được đất phong độc lập không đến mười năm nên có sao? Không cần nói Cơ Hạo, cho dù là Đế Thuấn, hắn cũng không có khả năng lấy ra nhiều mũi tên phù văn phẩm chất vượt quá tưởng tượng như vậy nhỉ?
Hơn nữa những mũi tên này công nghệ gia công diệu tuyệt nhân gian, mũi tên không chút tỳ vết, không có chút khác biệt, đây là điều sức người có thể hoàn thành sao?
Ở trong mắt Nghệ Địa, trên người Cơ Hạo đã phủ kín một tầng mây đen thật dày, rợp trời rợp đất hướng hắn bao phủ, khiến hắn không thấy rõ bộ mặt chân thật của Cơ Hạo. Đây là một người đáng sợ cỡ nào chứ, hắn đem bản thân che dấu sâu như vậy!
Khó trách Nghệ Thần, Nghệ Thiên, hai vị Đông Di đế tử tiền đồ vô lượng đối nghịch với Cơ Hạo, đều bởi vì Cơ Hạo mà ngã xuống.
“Ngươi, thật ra nên cảm kích ta!” Cơ Hạo lấy ra hai viên thuốc huyết khí quay cuồng, vung tay đút cho Thần Hỏa Xà nằm úp sấp trên vai. Đây là viên thuốc Cơ Hạo dùng Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh luyện hóa vô số thủy yêu, đem huyết nhục tinh khí của bọn chúng luyện thành.
Hai con Thần Hỏa Xà nuốt vào viên thuốc, bọn nó hưng phấn lắc đầu vẫy đuôi, vảy toàn thân cũng mở ra từng miếng, không ngừng có các tia hỏa khí phun ra.
“Phải!” Nghệ Địa cẩn thận nghĩ nghĩ, hướng Cơ Hạo kính cẩn gật gật đầu, tiếp nhận lời của Cơ Hạo.
“Nghệ Thần và Nghệ Thiên, nếu bọn họ không chết, ngươi cùng Nghệ Nhân căn bản không có cơ hội tiếp quản đại quyền Đông Di.” Cơ Hạo nghiêm túc nhìn Nghệ Địa: “Cho nên, ngươi nên cảm kích ta, mà không phải ngu xuẩn đến mức như các trưởng lão óc đông lạnh thành tảng đá của các ngươi, cừu thị ta, cừu hận ta, muốn dùng đầu của ta để đúc vương tọa của ngươi.”
Khinh miệt cười một tiếng, Cơ Hạo lạnh nhạt nói: “Nói thật, thứ nhất, ngươi không gϊếŧ nổi ta; thứ hai, Đông Di các ngươi nếu thật sự không tiếc trả giá để gϊếŧ ta, các bộ tộc Đông Di các ngươi nhất định gặp tai ương ngập đầu... Tin hoặc không tin, trông vào ngươi tự phán đoán!”
Trái tim Nghệ Địa kịch liệt run rẩy một cái, nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Cơ Hạo, lại cân nhắc một phen các loại thần dị cùng phi phàm những năm gần đây Cơ Hạo biểu hiện ra, Nghệ Địa cười khan: “Các trưởng lão, có lẽ nghĩ sự tình quá đơn giản rồi.”
“Bọn họ rất ngu xuẩn!” Cơ Hạo khoanh chân, xách cái đuôi hai con Thần Hỏa Xà, đưa bọn nó buộc thành một cái nơ con bướm đẹp đẽ.
Hai con Thần Hỏa Xà thở phì phò ‘Hồng hộc’, trợn mắt nhìn Cơ Hạo.
Nha Công ghé vào đỉnh đầu Cơ Hạo, cúi đầu nhìn hai con rắn nhỏ, không ngừng cười to ‘Quạ quạ’, điên cuồng cười nhạo hai tiểu gia hỏa liều mạng giãy dụa lại không cởi được thân thể.
Nghệ Địa trầm mặc hồi lâu, hắn nheo mắt, cẩn thận nhớ lại nguyên do xảy ra các loại xung đột của Thập Nhật quốc và Cơ Hạo, hắn cuối cùng chậm rãi gật gật đầu: “Thế lực các bộ lạc Đông Di liên hợp lại cực kỳ cường đại, Thập Nhật quốc là chủ Đông Di, Đông Hoang đại lục chỉ có một thanh âm, một ý chí... Bắc Hoang Cộng Công và Nam Hoang Chúc Dung, bọn họ là tử địch, bọn họ liên lụy tiêu hao lực lượng của nhau quá nhiều, nhưng Đông Hoang không có kẻ địch.”
Hít sâu một hơi, Nghệ Địa trầm giọng nói: “Đông Hoang không có kẻ địch, Đông Hoang chỉ có một thanh âm, cho nên Đông Hoang rất mạnh. Các đời Nhân Hoàng, đều cho Đông Hoang đủ sự tôn trọng, cho nên rất nhiều năm qua, phong cách làm việc của Thập Nhật quốc đều rất bá đạo.”
Không đợi Cơ Hạo mở miệng, Nghệ Địa trầm giọng nói: “Còn có, bởi vì Nghệ Phong, hắn mang đi trấn tộc thần khí của Thập Nhật quốc! Tuy hắn là kẻ được trấn tộc thần khí chủ động nhận chủ chọn lựa nắm giữ, nhưng...”
Nghệ Địa còn chưa dứt lời, nhưng ý tứ trong lời hắn nói rất rõ ràng.
Nghệ Phong, cũng chính là Phong Hành, một đứa bé xuất thân ti tiện nhà người thường của Thập Nhật quốc, thế mà lại thành chủ nhân trấn tộc thần khí chủ động nhận chủ, cái này không thể nghi ngờ đã chứng minh thiên phú tiềm lực khủng bố của Phong Hành. Nhưng đám quyền quý Thập Nhật quốc cao cao tại thượng, sao có thể dễ dàng tha thứ Phong Hành tồn tại?
Tàn sát, diệt môn, đây là chuyện thuận nước dong buồm.
Mà sau khi bọn Nghệ Thần phát hiện Cơ Hạo và Phong Hành thế mà lại thành bằng hữu, thành chiến hữu, thành huynh đệ cùng nhau vào sống ra chết, dây mơ rễ má, bọn họ đem Cơ Hạo và Nghiêu Sơn lĩnh cũng xếp vào đối tượng đả kích... Kết quả rõ ràng, Nghệ Thần và Nghệ Thiên đều đã chết, mà Cơ Hạo cùng Phong Hành vẫn sống khỏe.
Cho nên đám cao tầng Thập Nhật quốc cực hận Cơ Hạo, ngay cả bọn Nghệ Địa, Nghệ Nhân các đế tử trung tâm Thập Nhật quốc muốn kế thừa vương tọa đại quyền của Thập Nhật quốc, bọn họ điều kiện tiên quyết chính là xử lý Cơ Hạo!
Ai có thể xử lý Cơ Hạo, người đó sẽ là chúa tể đời tiếp theo của Thập Nhật quốc.
“Loại chuyện này, thật sự rất ngu xuẩn.” Nghệ Địa cuối cùng đưa ra câu trả lời của hắn, hắn đã tiếp nhận lời bình của Cơ Hạo đối với cao tầng Thập Nhật quốc.
Cảm nhận được Cơ Hạo triển lãm ra lực lượng và bối cảnh sâu không lường được, Nghệ Địa đột nhiên thấy rất buồn cười, các đại nhân vật cao cao tại thượng kia của Thập Nhật quốc, bọn họ thật sự biết mình đã trêu chọc người nào không? Bọn họ thật sự, không biết chữ ‘chết’ là viết như thế nào sao?
Cơ Hạo thấy rõ tâm lý biến hóa của Nghệ Địa, hắn cảm thấy rất hài lòng đối với loại biến hóa này của Nghệ Địa.
“Tốt lắm, ngươi đã cảm thấy bọn ngu xuẩn đó là ngu xuẩn, ngươi đã tán đồng ý kiến của ta, như vậy, trở thành người của ta đi!”
Cơ Hạo không lề mề một chút nào mở miệng: “Ta có thể hướng ngươi cung cấp cung tốt nhất, tên tốt nhất, cho chiến sĩ dưới trướng ngươi trở thành quân đội Đông Di cường đại nhất. Thậm chí...”
Trầm mặc chốc lát, Cơ Hạo cười lên, hắn nhìn Nghệ Địa nói: “Thậm chí, ta có thể thay sư phụ thu đồ đệ, cho ngươi trở thành sư đệ của ta! Về sau, mọi người đã là người một nhà, ta sẽ giúp ngươi trở thành vương của Thập Nhật quốc... Mà ngươi chỉ cần trả giá trung thành cùng hữu nghị!”
Cơ Hạo đứng dậy, hướng Nghệ Địa vươn tay phải.
Nghệ Địa trầm mặc một phen, vươn hai tay cầm thật chặt bàn tay Cơ Hạo.
Hai người nắm tay rất chặt, rất chặt, rất chặt...