Bọn họ là ai?
Cơ Hạo mở ra con mắt dựng thẳng ở mi tâm, hắn vận dụng toàn bộ pháp lực thêm vào đạo mâu, nhưng không cách nào xuyên thấu các tia sương mù như có như không trên mặt mười hai người. Sương mù đó huyền diệu dị thường, có một tia khí tức hùng hồn của thiên địa đại đạo thêm vào ở trong, Cơ Hạo đạo hạnh cảnh giới không đủ, ngộ không ra pháp tắc chất chứa trong sương mù, thì không thể thấy rõ gương mặt bọn họ.
Không thể biết được thân phận của bọn họ, nhưng Cơ Hạo chỉ biết là bọn họ rất mạnh.
Công Tôn Kiếm, từ dòng họ hắn là biết, hắn hẳn là hậu duệ đích hệ của đế Hiên Viên, trưởng lão trung tâm thật sự của Công Tôn thị.
Mà Toại Nhân Viêm, hắn hiển nhiên xuất thân Toại Nhân thị, thượng cổ Nhân Hoàng Toại Nhân thị cũng là tiên hiền thánh nhân nhân tộc cùng tôn thờ, Toại Nhân bộ ở nhân tộc hiện nay, cũng là đại thị tộc hết sức quan trọng, có được lực ảnh hưởng cực lớn.
Trưởng lão trung tâm của đại tộc như vậy, sự cường đại và nội tình của bọn họ có thể tưởng tượng.
Bất cứ một ai trong mười hai người này, đều mạnh hơn Công Tôn Kiếm và Toại Nhân Viêm nhiều lắm.
Cơ Hạo mang theo vài phần kinh ngạc, mang theo vài phần kích động, càng mang theo vài phần tò mò, mắt không chớp nhìn chằm chằm những người này nhìn từ trên xuống dưới. Có lẽ, bọn họ chính là các đại năng nhân tộc thực sự thành tựu tinh quân Tự Văn Mệnh hai ngày trước từng nói với Cơ Hạo nhỉ?
“Các ngươi...” Công Tôn Kiếm gian nan thẳng lưng lên, hơn phân nửa uy áp của mười hai người đều đặt ở trên thân hắn và Toại Nhân Viêm. Uy áp vô hình vô tích, nhưng áp lực mang đến lại là thật sự, Công Tôn Kiếm giống như bị một ngọn núi lớn đè ở đỉnh đầu, mọi người đều nghe được trong cơ thể lão truyền đến tiếng khớp xương nổ vang.
Đối mặt áp lực khủng bố, quanh thân Công Tôn Kiếm phun ra ánh sao sắc bén, từng tia ánh sao giống như kiếm sắc vòng quanh thân thể hắn cấp tốc lượn vòng, xé rách không khí phát ra tiếng vang ‘Xẹt xẹt’.
Thẳng lưng lên từng tấc một, Công Tôn Kiếm nhìn mười hai bóng người kia nghiến răng nói: “Các ngươi... Không nên nhúng tay việc của nhân tộc! Không đến lúc nhân tộc sinh tử tồn vong, các ngươi thậm chí không nên xuất hiện!”
“Nhân tộc đã đến lúc sinh tử tồn vong!” Một bóng người nón cao chậm rãi mở miệng, thanh âm hắn bình thản như nước, lộ ra một khí tức tang thương sau năm tháng rửa tội, lại mang theo một loại cảm giác cực kỳ cao quý, uy nghiêm khó có thể hình dung.
“Mà các ngươi đám hậu sinh vãn bối này, còn đang tranh quyền đoạt lợi.” Bóng người này chậm rãi tiến lên một bước. Vóc người hắn cực cao, so với người thường còn cao hơn gần nửa đoạn thân thể, cộng thêm mũ cao ba thước ở đỉnh đầu hắn, càng thể hiện thân hình hắn như vách đá thẳng đứng, làm Công Tôn Kiếm không thở nổi.
“Chúng ta không nhúng tay công việc bình thường của nhân tộc, chúng ta hôm nay tới nơi này, chỉ là nói cho các ngươi.” Bóng người lạnh giọng quát: “Đừng lục đυ.c với nhau, đừng cả ngày tranh vài thứ kia. Đại thủy đã bao phủ thôn xóm của vô số con dân, làm chết đuối vô số con dân.”
Bóng người hung hăng dậm chân, đại điện thảo luận chính sự, thậm chí là toàn bộ Bồ Phản đều kịch liệt lay động một cái. Hắn lớn tiếng quát: “Lê dân dân chúng bình thường, đối với các ngươi mà nói có thể chỉ là một con số... Nhưng bọn họ đều là huyết duệ con dân của nhân tộc chúng ta.”
“Cho các ngươi một khắc đồng hồ, quyết định tỉ mỉ xác thực phương án trị thủy.” Bóng người lạnh giọng quát: “Nếu là một khắc đồng hồ sau, các ngươi còn ở nơi này dong dài, giữ lại các ngươi còn có tác dụng gì? Lãng phí lương thực sao? Dứt khoát tất cả đều đi chết đi!”
Công Tôn Kiếm, Toại Nhân Viêm, còn có cao tầng nhân tộc mấy ngày nay luôn luôn khắc khẩu không ngớt với Đế Thuấn toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh, bọn họ hoảng sợ nhìn mười hai bóng người kia. Sát ý cùng sát khí rợp trời rợp đất đang không ngừng từ trong cơ thể bọn họ phun ra, như cơn lốc thổi quét toàn bộ đại điện.
Bọn họ thật sự đã động sát tâm!
Không có bất cứ thành phần giả dối nào ở bên trong!
Nếu một khắc đồng hồ sau, cao tầng nhân tộc ở đây còn chưa thể đưa ra một phương án trị thủy thỏa đáng, mười hai tiền bối nhân tộc không rõ thân phận này, bọn họ sẽ thật sự buông tay gϊếŧ người!
Một bóng người khác mang theo một luồng hàn khí làm lục phủ ngũ tạng người ta đều đông lại lạnh lùng nói: “Gϊếŧ sạch cũng tốt, một đám phế vật, giữ bọn chúng lại cũng không có tác dụng gì. Các bộ các tộc, các nhà các hộ, người có năng lực, nguyện ý thượng vị có đầy, gϊếŧ sạch bọn họ, không thiếu người tiếp nhận vị trí của bọn họ để làm việc.”
Trong lòng cao tầng nhân tộc ở đây ‘Lộp bộp’, mồ hôi lạnh toàn thân càng thêm đầm đìa chảy ra.
Không đúng sao, nhân tộc không đề cập tới năng lực khác, chỉ nói năng lượng sinh sản đời sau, toàn bộ Bàn Cổ thế giới trừ số rất ít yêu tộc đặc biệt, hầu như không có bất cứ tộc đàn nào có thể so sánh tốc độ sinh sản đời sau với nhân tộc.
Đám cao tầng nhân tộc này có không ít huynh đệ tỷ muội như hổ rình mồi, có cả đám con cháu dã tâm bừng bừng.
Bọn họ chết thì chết, đổi một nhóm người, vẫn có thể đem bộ tộc quản lý gọn gàng ngăn nắp. Bất cứ một đại bộ lạc nào của nhân tộc, chưa bao giờ có việc thiếu mấy tên tộc trưởng cùng trưởng lão, thì không thể tiếp tục sống sót.
Mồ hôi lạnh trên người Công Tôn Kiếm, Toại Nhân Viêm so với người ngoài thì nhiều hơn rất nhiều, bọn họ kinh hãi nhìn thoáng qua mười hai bóng người. Toại Nhân Viêm khẽ cắn môi, đột nhiên gian nan tiến lên một bước, kính cẩn hướng Đế Thuấn gập người hành một lễ: “Đế Thuấn, việc trị thủy, ngươi cứ một lời quyết định đi!”
Toại Nhân thị đã chịu thua, nhưng hắn vẫn ở trong lời nói chôn cái đinh cho Đế Thuấn.
Cái gì gọi là ‘Một lời quyết định’? Nếu là trị thủy thành công, công lao là của mọi người; nếu trị thủy thất bại, tất cả trách nhiệm đều là Đế Thuấn và người nọ Đế Thuấn chọn ra gánh tiếng xấu!
Đây là cái gọi là ‘Một lời quyết định’ của Toại Nhân thị, có thể nói đây là ‘Tru tâm ngôn’!
Đế Thuấn nhìn Toại Nhân Viêm một cái thật sâu, hắn tiến lên hai bước, nhìn đám đông cao tầng nhân tộc trong đại điện, lạnh giọng quát: “Sự tình nguy cấp, chúng ta những người làm chủ này còn có thể ở đây chậm rãi tranh luận, nhưng con dân nhân tộc chúng ta không thể chờ nữa. Bao nhiêu con dân đang ở trong nước lũ giãy dụa khóc lóc, bao nhiêu con dân đã sắp lạnh đói mà chết. Việc nên quyết định, thì phải định ra.”
Hít sâu một hơi, Đế Thuấn nhìn qua mọi người ở đây, trầm giọng nói: “Ba ngày, cho mọi người thời gian ba ngày! Lương thực, Bồ Phản, còn có vấn đề lương thực của toàn bộ nhân tộc. Ai có thể dâng ra nhiều lương thực nhất, hoặc là ai có thể giải quyết vấn đề lương thực số định mức lớn nhất... người đó sẽ dẫn đầu trị thủy!”
Cơ Hạo mở to hai mắt nhìn, theo bản năng hướng Tự Văn Mệnh nhìn qua.
Đế Thuấn đưa ra biện pháp này, thật sự là tuyệt diệu vô cùng. Hiện tại vấn đề mấu chốt nhất của nhân tộc chính là lương thực, không có lương thực, lòng người sẽ rung chuyển bất an, không có lương thực, nhân tộc đói cũng đói chết cả đống người rồi, nào còn có sức trị thủy?
Đế Thuấn là muốn ép các đại bộ tộc cất giữ lượng lớn lương thực đem lương thực tồn kho của mình lấy ra!
Mặt khác, cho dù các đại bộ tộc đó đem lương thực nhà mình đem hết ra, bọn họ cũng không có khả năng nhiều hơn lương thảo Tự Văn Mệnh xuất ra!
Chớ quên, Tự Văn Mệnh vừa mới cưới Đồ Sơn nữ, mà phía sau Đồ Sơn nữ là Đồ Sơn thị, nhân tộc Đồ Sơn thị hào phú nhất, có thể xưng tài phú có thể đánh đồng với long tộc, phượng tộc!
Nếu nói thiên địa thần binh, tiên thiên linh bảo các loại bảo bối, Đồ Sơn thị so sánh với long phượng hai tộc còn có điều không bằng, muốn nói nhân gian tài phú, ví dụ như nói lương thực, ví dụ như nói quân giới, ví dụ như nói tiền tài…, Đồ Sơn thị tuyệt đối so với hai tộc long phượng còn vượt qua rất nhiều.
Đế Thuấn vừa nói ra phen lời này, trên cơ bản vấn đề lương thực trong ngắn hạn của nhân tộc xem như đã giải quyết.