Trong Hà Lạc Đại Trận, trên chín khúc sông dài, trong một khúc sông cách Cơ Hạo gần nhất, đại yêu đứng ở trên lưng con rùa khổng lồ nhe răng trợn mắt hướng Cơ Hạo chỉ trỏ: “Nghiêu Bá Cơ Hạo, thế giới sau này, là lấy thủy tộc ta vi tôn, ngươi nếu nguyện ý làm nô bộc của đại gia ta, về sau đại gia còn có thể thưởng ngươi mấy miếng thịt để ăn!”
Cực cao trên trời, trong Cửu Cung Tinh Đồ, đại yêu trên một ngôi sao lớn, cầm cờ phướn ánh sao không nhúc nhích cũng cười lên.
“Nghiêu Bá Cơ Hạo, mấy năm qua tiếng tăm của ngươi lớn lắm, mài đến mức tai các đại gia cũng có kén rồi! Nhưng, ngươi phải tiếp nhận số phận!”
Lại ở trên một ngôi sao lớn, cự yêu hình dạng rùa khổng lồ, đầu là đầu rồng nhếch miệng cười, há mồm phun ra mấy luồng hàn khí đυ.c ngầu.
“Không sai, phải học tiếp nhận số phận. Cộng Công đại nhân mưu tính hơn một ngàn năm, Bàn Cổ thế giới này, cuối cùng sẽ hóa thành thuỷ vực khôn cùng, thủy tộc ta sẽ thành chủ thiên địa, nhân tộc các ngươi sao, chính là số phận làm trâu làm ngựa cho chúng ta, làm thức ăn cho chúng ta no bụng!”
Một cự yêu hình thể dũng mãnh, yêu khí quanh thân nồng đậm đột nhiên vứt cờ phướn tinh quang trong tay, từ trên một ngôi sao lớn của Cửu Cung Đồ nhảy xuống. Hắn đạp yêu vân dần dần bay xuống chỗ cách trước mặt Cơ Hạo mấy trăm trượng, mang theo một tia kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hướng Cơ Hạo vung nắm đấm vài lần.
Trong đôi mắt hung lệ hiện lên một mảng mỉa mai, con cự yêu này chỉ vào Cơ Hạo cười nói: “Đến, quỳ gối dưới chân đại gia, liếʍ bàn chân đại gia! Hắc hắc, liếʍ sạch sẽ, đại gia sẽ thu ngươi làm nô ɭệ, về sau đại gia có thịt để ăn, nước canh sẽ không thiếu phần của ngươi.”
Thiên Địa Kim Kiều ở mi tâm Cơ Hạo đột nhiên tạo nên một mảng thanh quang, không còn Côn Bằng chủ trì đại trận, đám cự yêu đang điên cuồng trào phúng hắn căn bản chưa kịp phản ứng, Cơ Hạo hóa thân một đạo thanh quang, ‘Soạt’ một cái từ bên người cự yêu xẹt qua.
Tay phải cầm ngược chuôi Thái Cực Thần Phong Kiếm, lưỡi kiếm nhẹ nhàng xẹt qua cổ cự yêu.
Cái cổ cự yêu dày đặc vảy rồng màu đồng xanh, to khoảng bằng vại nước bị lưỡi kiếm khẽ cắt, thoải mái bị chặt đứt giống như cắt đậu phụ. Thái âm chi khí âm nhu vô cùng, mang theo hàn khí đáng sợ xâm nhập trong cơ thể cự yêu.
Chỗ cổ bị đứt bóng loáng như gương, một chút máu tươi cũng chưa phun ra. Cái đầu cực lớn ‘Thịch’ một tiếng rơi xuống đất, ‘Bốp’ nổ thành một bãi băng vụn màu trắng rất nhỏ, cực trắng mịn. Yêu hồn của cự yêu cũng bị thái âm chi khí đông lạnh hóa thành tro bụi, tàn hồn chưa thể chạy thoát được một chút nào.
“Ta là Nghiêu Bá Cơ Hạo, ta không làm gì được Hà Lạc Đại Trận, không có nghĩa là, các ngươi đám thua cả heo chó này cũng có tư cách kiêu ngạo ở trước mặt ta.” Cơ Hạo thu hồi Thiên Địa Kim Kiều, tay phải giơ lên cao Thái Cực Thần Phong, con mắt dựng thẳng ở mi tâm nhộn nhạo thanh quang, mơ hồ có các tia đạo phù huyền ảo lập loè trong thanh quang.
“Thiên hạ sẽ lấy thủy tộc các ngươi vi tôn? Chỉ vì câu này của các ngươi... Sau khi dẹp xong lũ lụt, ta sẽ đề nghị Nhân Hoàng, tập trung lực lượng cả nhân tộc, gϊếŧ hết thủy tộc yêu ma trong thiên hạ!” Trong lòng Cơ Hạo sát ý như lửa, nói từng chữ một: “Từ hôm nay trở đi, nhân tộc, yêu tộc, không đội trời chung!”
Một đám đại yêu bị thủ đoạn sắc bén tàn nhẫn của Cơ Hạo chấn động tới mức không nói nên lời.
Cự yêu vừa mới bị gϊếŧ kia đã khổ tu mấy vạn năm, thực lực có thể so với Vu Đế đỉnh phong của nhân tộc, ở trong thuỷ quân của Bắc Minh Cộng Công cũng là tướng lĩnh cấp cao có hạng, ngày thường hung ác bá đạo, ở Bắc Minh cũng là kẻ có thể làm trẻ con không dám khóc vào ban đêm.
Một cự yêu hung ác như vậy, lại bị một kiếm của Cơ Hạo xử lý!
“Gϊếŧ hắn!” Trong Cửu Cung Tinh Đồ, mấy chục đại yêu giận dữ hét lên, bọn chúng ra sức vẫy lên cờ phướn tinh quang, vì thế mấy chục ngôi sao khổng lồ rạng rỡ tỏa sáng, từng mảng tinh quang to lớn giống như sao băng rơi, ùn ùn hướng Cơ Hạo đập xuống.
Trong chín khúc sông dài, bọn đại yêu trên lưng chín con rùa khổng lồ cũng đồng thời niệm chú làm phép, thúc dục nước sông cấp tốc dâng trào rít gào, hư không bên người Cơ Hạo liền trở nên sền sệt đậm đặc, hắn như bị ngâm mình ở trong cao su, hành động cực kỳ bất tiện, hơn nữa có áp lực thật lớn từ bốn phương tám hướng nghiền tới.
Cơ Hạo dứt khoát ngồi xếp bằng trên mặt đất, Thái Cực Thần Phong đặt ở trên đầu gối, hai tay đè chặt trường kiếm không nhúc nhích.
Bàn Cổ Chung lơ lửng ở đỉnh đầu, hỗn độn chi khí cuộn ngược xuống, mặc cho Hà Lạc Đại Trận thúc dục như thế nào, chỉ nổ hỗn độn chi khí quay cuồng bất định, không thể thương tổn được nửa sợi lông của Cơ Hạo.
Thái Cực Càn Khôn Kính càng phát ra một mảng lớn thanh quang, ánh sao ở đỉnh đầu hạ xuống bị thanh quang cuốn lấy biến mất không dấu vết, sau đó đột ngột xông ra ở bên cạnh các cự yêu đang vẫy cờ phướn, đánh cho các cự yêu đó rối loạn, trận cước cũng trở nên hỗn độn không chịu nổi.
“Đám ô hợp!” Cơ Hạo nhìn các thủy yêu chật vật không chịu nổi kia, lạnh lùng hừ một tiếng.
Trong quầng sáng ở đỉnh đầu, Ngọc Dẫn và Long Lang Vương đang điên cuồng công kích Tự Hi. Ngọc Dẫn há mồm nuốt, một cơn lốc đáng sợ bao lấy Tự Hi, tuy không thể rút ra chút tinh khí nào trong cơ thể hắn, nhưng cũng làm Tự Hi hành động trở nên cực kỳ chậm chạp.
Long Lang Vương mở miệng rộng, các luồng khí sắc bén đen sì dạng trăng lưỡi liềm bắn bay đầy trời, bổ mây lùn màu vàng do Thiên Sơn Thuẫn biến thành phá thành mảnh vụn. Tự Hi kiệt lực rút lấy lực lượng hồng hoang tinh thần trong cơ thể, cũng chỉ miễn cưỡng duy trì, vài lần các luồng khí sắc bén màu đen đó thiếu chút nữa đã công phá Thiên Sơn Thuẫn, thương tổn đến bản thể hắn.
Ngọc Dẫn cất tiếng cười điên cuồng: “Tự Hi, Thiên Sơn Thuẫn cũng tốt, Vạn Hác Đạc cũng thế, không tệ, đều là thiên đình chí cao thần khí, uy lực to lớn vô cùng. Nhưng, cái này cần thiên phong thiên thần mới có thể phát huy toàn bộ uy lực của bọn chúng, ngươi nhiều nhất có thể mạnh mẽ thúc dục năm thành lực lượng của bọn chúng!”
Long Lang Vương vừa điên cuồng công kích, vừa lớn tiếng thét dài: “Tự Hi, ngươi nếu thật sự hòa hợp một thể với hồng hoang tinh thần kia, có được toàn bộ thần thông pháp lực của hồng hoang tinh quân, chúng ta còn có thể kiêng kị ngươi vài phần. Nhưng ngươi hiện tại vừa mới chứng Vu Thần chi cảnh, lực lượng hồng hoang tinh thần này, ngươi có thể phát huy mấy thành? Một thành, hay là hai thành?”
Một tiếng rống nặng nề từ trong lòng đất truyền đến, tầng nham thạch phạm vi ba bốn ngàn dặm gồ lên, sau đó bị một luồng bạo lực đáng sợ chấn thành tro tàn.
Một con gián to lớn không gì sánh được từ trong lòng đất dần dần trồi lên, yêu khí ngập trời chấn động khiến mặt đất xung quanh nứt ra vô số vết nứt thật lớn. Phỉ Liêm Vương khàn giọng thét dài, thân thể khổng lồ cấp tốc thu nhỏ lại, trong vài hơi thở ngắn ngủn đã co lại đến khoảng trăm dặm, sau đó hóa thân thành một người vạm vỡ toàn thân đen sì.
Phỉ Liêm Vương ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, hắn không hiểu thần thông pháp lực, chỉ có một thân man lực nắm lên một ngọn núi lớn bên người vác trên vai, sải bước hướng Tự Hi lao đi. Sau khi lao tới trước mặt Tự Hi, Phỉ Liêm Vương vung ngọn núi lên, hung hăng hướng Tự Hi nện xuống.
Ầm một tiếng, ở dưới Phỉ Liêm Vương và Long Lang Vương liên thủ công kích, mây lùn màu vàng Thiên Sơn Thuẫn biến thành ầm ầm sụp đổ. Tay Tự Hi run lên, Thiên Sơn Thuẫn thật lớn kéo theo một mảng ánh sáng màu vàng bị đập bay xa mấy trăm dặm.
Không đợi Tự Hi diễn biến thần thông tiếp, Phỉ Liêm Vương chộp ngọn núi lên nện mạnh ở trên ngực hắn, đập ngực Tự Hi lõm xuống, tiếng xương gãy giống như tiếng sét.
Tự Hi giận quát một tiếng, tay phải Vạn Hác Đạc hung hăng vung lên, quật vào đỉnh đầu Phỉ Liêm Vương, đem nửa đầu hắn đánh cho sụp đổ biến hình.
Trong nháy mắt tiếp theo, một bóng xanh lao vυ't đến, đánh thật mạnh vào trên xương sống Tự Hi.
Tự Hi kêu đau một tiếng, sống lưng tạo một cái góc độ quỷ dị gấp khúc xuống.