Đại địa khép lại, sâu trong lòng đất trăm dặm, các luồng địa mạch như nộ long quay cuồng, địa mạch linh khí ngưng tụ thành thực chất hóa thành vô số mãnh thú dữ tợn, từ bốn phương tám hướng vây kín, khiến đại địa xung quanh càng thêm cứng rắn vô cùng.
Đáng sợ áp lực từ bốn phương tám hướng dùng để, cự áp không ngừng nghiền áp Bàn Cổ Chung thả ra hỗn độn khí.
Cơ Hạo ở dưới sự bảo vệ của Bàn Cổ Chung không mất một sợi lông, đưa mắt đảo quanh, trong lòng đất tối như mực, các con mãnh thú dữ tợn do địa mạch linh khí màu vàng đất ngưng tụ thành rít gào không thành tiếng, vô số thần phù kỳ dị màu vàng đất như ẩn như hiện trong cơ thể bọn mãnh thú, tản mát ra uy áp khổng lồ.
Loại uy áp này thuần khiết mà thuần túy, là thiên địa uy áp đường đường chính chính, không xen lẫn chút khí tức yêu ma nào.
Thậm chí bọn mãnh thú này ở trong lòng đất tạo thành đại trận, mơ hồ mang theo bóng dáng một số trận đồ nào đó trong Thiên Địa Đại Trận, đây là thiên địa trận pháp đường hoàng, không phải các loại tà môn pháp trận lũ yêu ma quỷ quái gượng ép ra.
“Ly Lực?” Cơ Hạo âm thầm lẩm bẩm một tiếng, hắn bắt một cái thủ ấn, muốn dùng địa độn thuật chạy thoát khỏi khốn cảnh.
Nhưng đại địa nguyên khí xung quanh như tường đồng vách sắt, mặc cho Cơ Hạo cố gắng như thế nào, vẫn không thể mượn dù chỉ một chút địa khí. Không thể mượn dùng địa khí, địa độn thuật tự nhiên sẽ không phát động được, Cơ Hạo niệm tụng chú ngữ vài lần, lại bị vây ở tại chỗ không thể động đậy chút nào.
“Địa độn thuật?” Cách đó không xa truyền đến thanh âm trầm thấp khàn khàn của Ly Lực, một mảng lớn tầng nham thạch đột nhiên sáng lên, nham thạch thật dày trở nên trong suốt như thủy tinh, Ly Lực hình thể như lợn rừng, móng vuốt lại như con tê tê cách tầng nham thạch dày tới vài dặm, lạnh lùng nhìn Cơ Hạo.
“Ta là đại địa chi thần thiên địa sinh thành, một phương đại địa này thuộc về ta quản lý, đại địa nguyên khí chỉ phục tùng hiệu lệnh của ta.” Ly Lực rất kiêu ngạo nhìn Cơ Hạo: “Ngươi dùng địa độn thuật rất cao minh, nhưng... Ở trước mặt ta, vô dụng!”
Ly Lực dùng một cái móng vuốt chỉ chỉ mình, rất cao ngạo lớn tiếng rít gào: “Ta là thiên địa chính thần Ly Lực! Nghiêu Bá Cơ Hạo, ngươi gây họa làm loạn nhân gian, gϊếŧ chóc vô số, thiên đế hạ lệnh, bảo ta tới tru sát các ngươi!”
Trong lòng Cơ Hạo nhất thời hỗn độn không chịu nổi. Hắn nhìn Ly Lực cười lạnh nói: “Ta gây họa làm loạn nhân gian? Ly Lực, ngươi nói ngươi là thiên địa chính thần? Đùa cái gì vậy, thái cổ thiên đình đã điêu linh, thiên đế ở đâu ra? Ngươi lại là thiên địa chính thần nào?”
Ly Lực rất uy nghiêm, rất nghiêm túc nhìn Cơ Hạo. Tuy một đại gia hỏa toàn thân đen sì hình dạng như lợn rừng giả bộ tạo thế như thế nào nữa, thần thái uy nghiêm, nghiêm túc cỡ đó luôn làm người ta cảm thấy buồn cười, nhưng khí tức trên người Ly Lực lại thật sự như vực như biển, sâu không thể thăm dò, mang theo thiên địa ý chí thuần khiết mà khổng lồ.
Lân giáp trên thân hắn bắt đầu phát ra hào quang màu vàng đất, dần dần địa, thân thể hắn cũng biến thành dạng thủy tinh màu vàng bán trong suốt. Xuyên qua thân thể hắn, có thể nhìn thấy một đạo thần lục màu tím dài ba thước sáu tấc, rộng nửa thước, dày một tấc hai phần lơ lửng ở chính giữa đầu óc Ly Lực.
Hoa văn mây vờn quanh, ở giữa mơ hồ có thể thấy được vô số tiên cung lầu các như ẩn như hiện, một hàng thượng cổ thần văn màu vàng tím từ trên xuống dưới xếp ở chính giữa thần lục, Cơ Hạo nhận biết thượng cổ thần văn, một hàng chữ này chính là —— ‘Thổ bộ chính thần tổng lý Vũ sơn sự đốc thống lĩnh Ly Lực’!
“Trời ban thần lục!” Trong thần hồn không gian của Cơ Hạo, hư ảnh dần dần hiện lên, chỉ là cái đĩa tròn màu xám ban đầu hắn vẫn luôn ngồi xếp bằng trên đó đã biến mất. Hắn ngồi xếp bằng trong không trung, trầm thấp đầy sức thuyết phục nói: “Không sai, gã này thật là thiên địa chính thần. Nhìn khí tức của hắn, hắn hẳn là nguyên thủy yêu thần đời thứ nhất!”
Nguyên thủy yêu thần?
Cơ Hạo lập tức truy hỏi hư ảnh đây là khái niệm gì.
Hư ảnh vô cùng đơn giản nói hai ba câu, hướng Cơ Hạo nói rõ hàm ý của ‘Nguyên thủy yêu thần’.
Thái cổ thiên đình, thần linh đều là sinh trong hư vô, là do thiên địa đại đạo ngưng tụ thành ý niệm thể, những ý niệm thể mạnh mẽ vô cùng đại biểu thiên địa bổn nguyên lực này diễn hóa thực thể, là thiên địa chính thần đời thứ nhất.
Nhưng trong thái cổ thiên đình, còn có một loại thần linh khác, đó là sau khi khai thiên tích địa, một số thiên địa pháp tắc nào đó thất lạc đạo vận dung nhập trong nhóm sinh linh đầu tiên trong thiên địa, khiến những sinh linh này có được thần uy to lớn, mở ra linh trí của bọn họ, các nguyên thủy sinh vật mạnh mẽ này cũng nhận được thái cổ thiên đình tán thành, được thiên địa ý chí khâm phong làm thần.
Các nguyên thủy sinh linh này có máu có thịt, hình dạng cũng muôn vàn kỳ quái, thật sự đều là dòng yêu tộc, cho nên bọn họ được xưng là nguyên thủy yêu thần!
Nguyên thủy yêu thần sinh sản huyết mạch lẫn nhau, lưu lại các loại tộc đàn sinh linh cổ quái, đây là tổ tiên yêu tộc đời sau.
Con Ly Lực này trước mặt Cơ Hạo toàn thân khí tức thuần khiết thuần túy, chưa bị bất cứ hậu thiên uế khí nào ô nhiễm, thiên địa thần uy trên người cũng tinh thuần dị thường, thần vị của hắn lai lịch thuần khiết, hợp thiên địa pháp tắc, không phải Bạch Long giang thần loại dã chiêu số mao thần cát cứ một phương xưng vương xưng bá kia.
Cho nên, hư ảnh nói Ly Lực là nguyên thủy yêu thần đời thứ nhất, toàn bộ đặc thù của hắn đều phù hợp đặc điểm của nguyên thủy yêu thần đời thứ nhất.
“Nhưng, không có khả năng!” Cơ Hạo ngây dại, nguyên thủy yêu thần đời thứ nhất, loại tồn tại này không phải sớm đã theo thái cổ thiên đình suy bại mà ngã xuống hết rồi sao?
Cho dù có ba năm kẻ may mắn từ trong đại chiến may mắn sống sót, bọn họ cũng tất nhiên đã bị hậu thiên khí tức lây dính, không có khả năng giống hư ảnh nói, trên người Ly Lực không có chút dấu vết nào hậu thiên uế khí ô nhiễm!
Điều đó không có khả năng, lại càng không hợp lý.
“Phụng chiếu lệnh Hắc Đế, tru sát tà ma Cơ Hạo!” Ly Lực lớn tiếng thét dài, hai chân trước của hắn dùng sức vung lên, tầng nham thạch xung quanh chắc chắn dị thường kịch liệt chấn động lên, dãy núi Vũ sơn kéo dài ức vạn dặm ở dưới Ly Lực thúc dục bừng tỉnh, lực lượng toàn bộ dãy núi hệ thống núi Vũ sơn khổng lồ đều theo địa mạch ập tới, chồng chất nghiền ép ở trên Bàn Cổ Chung.
Tiếng ‘Ong ong’ không dứt bên tai, Bàn Cổ Chung màu sắc cổ xưa, không có chút hào quang nào bị lực lượng khổng lồ nghiền áp, mặt ngoài cái chuông trơn bóng không có chút hoa văn trang trí đột nhiên có vô số hoa văn gió mây, sấm chớp, dãy núi, con sông cổ xưa dị thường hiện lên.
Ở trong các hoa văn phong cách cổ xưa huyền diệu này, một người khổng lồ hai tay giơ lên cao, bên người quấn quanh địa thủy hỏa phong, đội trời đạp đất há mồm rống to.
Một khí tức thảm thiết dị thường từ trong Bàn Cổ Chung trào ra, chợt nghe vang lên ‘Keng’ một tiếng chuông ngân, tầng nham thạch chắc chắn vô cùng ở xung quanh ầm ầm vỡ nát, Ly Lực cách vài dặm tầng nham thạch giằng co với Cơ Hạo đột nhiên rú thảm một tiếng, thần lục màu tím trong đầu hắn sụp đổ, hóa thành một làn sương mù màu tím dần dần bay vào trong Bàn Cổ Chung.
“Cho dù là thiên địa chính thần thiên địa ý chí sắc phong, cũng không thể xuống tay với di hài Bàn Cổ.” Hư ảnh khẽ cười: “Bàn Cổ, chính là thuỷ tổ của toàn bộ sinh linh thế giới này. Hướng chí bảo di hài lão tổ tông biến thành ra tay, không tôn kính thuỷ tổ, đáng đánh, đáng đánh!”
Ly Lực hộc từng ngụm từng ngụm máu, thân thể cuộn mình ở trong tầng nham thạch kịch liệt run rẩy.
Hắn trừng lớn con mắt ti hí, giống như gặp quỷ nhìn Cơ Hạo: “Tà ma... Ngươi dám... Thương tổn thiên địa chính thần?”
Áp lực của tầng nham thạch xung quanh cấp tốc tiêu giảm, Cơ Hạo tế ra Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh, một luồng thanh khí cuốn ra, đem Ly Lực quấn vào trong cái đỉnh lớn.
‘Thùng thùng’ vài tiếng vang, trong cái đỉnh lớn chỉ để lại mấy chục viên huyết đan màu vàng đất, cùng với cực phẩm vu tinh màu vàng đất chồng chất như núi.