Lúc thanh âm đó truyền tới, mắt Man Man chợt sáng lên.
Đôi mắt to vốn đen trắng rõ ràng, đột nhiên biến thành hai viên ruby thiêu đốt, ‘Xẹt xẹt’ phun ra lửa cháy màu đỏ làm người không thể nhìn thẳng vào nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Man Man lập tức sống lại, hai hàng lông mày như hai con giao long mạnh mẽ hưng phấn nhảy múa.
“Cướp cô dâu rồi ~ có người cướp cô dâu rồi ~ “
Man Man cười đến mức mắt cũng nheo thành một đường, ánh lửa hừng hực từ trong khe mắt không ngừng phun ra, thiêu đốt không khí trước mặt nàng cũng vặn vẹo.
“Cướp cô dâu?” Da Ma Sam Gia có chút mờ mịt nhìn Man Man: “Cướp cô dâu là cái gì? Vì sao cướp cô dâu? Man Man... Ngươi hưng phấn như vậy làm gì?”
“Cái đó, cái đó, cái đó!” Man Man hưng phấn vỗ một cái vào trên mông Da Ma Sam Gia, dùng sức xoa nắn bàn tay, thấp giọng giải thích một số phong tục kỳ lạ nào đó của bộ tộc Nam Hoang!
Ở trong bộ tộc lớn nhỏ của Nam Hoang, có cướp cô dâu sự chú ý!
Nói thẳng ra, các cô nương Nam Hoang, đều là tay to chân to, trên nắm đấm có thể cho người đứng trên cánh tay có thể phi ngựa loại người phụ nữ dũng mãnh đó, như mẫu thân Thanh Phục của Cơ Hạo cô nương bề ngoài trắng nõn xinh đẹp như thế cũng không có bao nhiêu.
Các chiến sĩ bộ tộc Nam Hoang, nhất là các chiến sĩ tinh anh thực lực cá nhân mạnh mẽ, tính cách thô lỗ, thẳng thắn, tuân theo pháp tắc rừng rậm nguyên thủy nhất——nắm tay của ta lớn, khu vực săn bắn tốt nhất sẽ là của ta; nắm tay của ta lớn, con mồi béo bở nhất sẽ phải phân phối cho ta; nắm tay của ta lớn, như vậy nữ nhân xinh đẹp nhất cũng nhất định phải là của ta!
Cho nên lâu dài tới nay, các đại bộ tộc Nam Hoang đã dưỡng thành một loại tục lệ hôn nhân rất kỳ lạ—— cướp cô dâu!
Khi các mỹ nhân nổi tiếng bộ lạc xung quanh xuất giá, sẽ luôn có tinh anh các bộ lạc kết đàn kết đội mang theo huynh đệ, tộc nhân của mình, ở trong ngày chính xuất giá cuồn cuộn chạy tới.
Đem chú rể đánh đau một trận, đánh cho hắn ngũ lao thất thương không thể tự gánh vác sinh hoạt, sau đó mọi người đấu nắm đấm với nhau, nắm đấm lớn nhất, thực lực mạnh nhất, thì có thể mang theo mỹ nhân về nhà, để nàng giúp mình sinh con đẻ cái!
Đây là tục lệ hôn lễ ‘cướp cô dâu’ nguyên thủy nhất, cũng là bản cũ tanh máu nhất. Đến hiện tại, ‘cướp cô dâu’ đã dần dần diễn biến thành một số ‘công phu Mặt mũi’ đặc thù nào đó. Khi tộc nữ các đại bộ tộc xuất giá, nếu không có đủ số lượng tiểu tử ưu tú mang theo rất nhiều tộc nhân đến cướp cô dâu, như vậy vô luận là bộ lạc nhà mẹ đẻ tộc nữ xuất giá hay là bộ tộc nhà chồng của nàng, mọi người đều sẽ cảm thấy mất mặt!
Nếu một chiến sĩ cường đại có thể đánh bại vô số tinh anh đến cướp cô dâu, thuận lợi đem cô nương mình đưa sính lễ mang về bộ tộc mình, đối với chiến sĩ này mà nói, vậy mới có mặt mũi.
Người cướp cô dâu càng nhiều, càng có thể chứng minh cô nương mình nhìn trúng ưu tú bấy nhiêu.
Thanh niên cướp cô dâu bị hắn đánh bại càng nhiều, càng có thể khoe ra vũ lực của mình, khoe khoang bộ tộc nhà mình cường đại.
“Ta còn tưởng, Văn Mệnh đại thúc cùng Đồ Sơn tỷ tỷ thành thân, sẽ không có ai cướp cô dâu chứ.” Man Man bừng bừng hứng thú kêu gào: “Dù sao nơi này là Trung Lục, nơi này là Bồ Phản, phong tục có thể khác với Nam Hoang chúng ta!”
Cười ‘khà khà’, Man Man hưng phấn đến mức mái tóc dài đầu đầy cũng bay lên từng sợi, từng tia ánh lửa từ chỗ chân tóc của nàng phun ra, rất nhanh sợi tóc của nàng biến thành màu đỏ rực, một nhiệt độ cao đáng sợ từ đỉnh đầu nàng phun ra, cái đầu nhỏ của nàng giống như một ngọn lửa, không ngừng phun ra lửa cháy cao cả trượng.
Da Ma Sam Gia rất xấu hổ giận dữ hướng một bên tránh ra vài bước, nàng nhìn Man Man thấp giọng hỏi: “Hừ? Về sau ngươi gả cho Nghiêu Bá mà nói?”
Man Man nheo mắt, rất nghiêm túc gật gật đầu: “Cho nên a cha nói cho Man Man, ở trước khi Cơ Hạo có đủ thực lực, sẽ không để ta gả đi. A cha đã phân phó xuống, khi Man Man gả cho Cơ Hạo, một ngàn bộ tộc đứng đầu Nam Hoang, từng bộ tộc đều phải đưa ra một trăm thanh niên ưu tú nhất đến cướp cô dâu, bằng không a cha sẽ rất mất mặt!”
Cái miệng nhỏ nhắn Da Ma Sam Gia há tròn xoe, trợn mắt há hốc mồm nhìn Man Man, qua hồi lâu, nàng mới lẩm bẩm: “Cơ Hạo đại nhân... thật thê thảm!”
Dùng sức vỗ vỗ ngực, Man Man dùng lực đạo thật lớn, đánh ngực mình vang lên ‘Thùng thùng’, giống như đang rung rung. Nàng ngẩng đầu, dạt dào hứng thú nói: “Ta đã dự đoán được sẽ có người cướp cô dâu, cho nên dựa theo quy củ Nam Hoang, ta đều đã bố trí xong rồi! Hì hì, nhanh đi, nhanh đi, nhanh đi xem náo nhiệt. Ta muốn xem, người đến cướp cô dâu rốt cuộc là ai!”
Thanh âm Man Man và Da Ma Sam Gia không nhỏ, người ngồi ở trong đại điện đem lời các nàng nói nghe rành mạch.
Gương mặt Đế Thuấn co giật, khàn khàn cười nói: “Ha ha, làm con rể Chúc Dung thị, ha ha!”
Tựa như cảm thấy lời này của mình có chút ý tứ vui sướиɠ khi người gặp họa, không phù hợp thể thống Nhân Hoàng, Đế Thuấn giơ tay áo, dùng sức lau lau khóe miệng.
Sắc mặt Tự Hi rất khó coi. Hôm nay là ngày lành Tự Văn Mệnh và Đồ Sơn nữ thành thân, cũng là lễ mừng trọng đại Hữu Sùng bộ cùng Đồ Sơn thị thông gia, đột nhiên toát ra một người quấy rối...
Nơi này không phải Nam Hoang, không có tập tục cướp cô dâu, ở Bồ Phản làm ra vở kịch như thế, chỉ có thể là cố ý quấy rối.
Tự Hi vẻ mặt bất thiện nhìn Đồ Sơn lão nhân một cái, sau đó liếc qua Đồ Sơn nữ.
Đồ Sơn lão nhân vẻ mặt âm trầm giơ tay phải, chậm rãi thành dạng đao nhẹ nhàng vung xuống: “Tiểu nữ nhi này nhà ta, nuông chiều từ bé, bên người lúc nào cũng có mấy chục thị nữ đi theo. Văn Mệnh à, về sau nó gả cho ngươi, không thể nuông chiều nó nữa. Quản lý việc nhà, sinh con đẻ cái, đây là bổn phận của nó, lúc nên đánh, đánh, lúc nên mắng, mắng!”
Sắc mặt Tự Hi nhất thời dễ coi hơn rất nhiều.
Một cái liếc mắt đó của hắn có kỳ quái khác, hắn là đang nghi ngờ, Đồ Sơn nữ đạo đức cá nhân có lỗi hay không, dẫn tới người tình tìm tới cửa.
Câu này của Đồ Sơn lão nhân cũng tinh diệu dị thường, Đồ Sơn nữ từ nhỏ bên người lúc nào cũng có mấy chục thị nữ đi theo. Không hề nghi ngờ, Đồ Sơn nữ không có khả năng làm ra chuyện bại hoại gia phong.
Lại nhìn nhìn động tác kia trên tay Đồ Sơn lão nhân, Tự Hi cất tiếng cười to: “Ha ha ha, xem ra, hôm nay là có người cố ý đùa giỡn Tự Hi ta. Một khi đã như vậy...”
Tự Hi còn chưa nói xong, xa xa đã truyền đến tiếng kêu ngang ngược mà kiêu ngạo của Man Man.
“Thế nào, hiểu quy củ hay không? Muốn cướp cô dâu, đả thông mấy cửa ải Man Man đại nhân bố trí cho ngươi rồi nói sau!”
“Dựa theo quy củ Nam Hoang chúng ta, muốn cướp cô dâu, uống rượu làm chúng ta say ngã trước. Man Man đại nhân đặt lời ở đây, rượu này là dùng ‘Túy Long Thảo’, ‘Mê Thần Quả’, ‘Nhuyễn Cốt Hoa’, ‘Phá Huyết Đằng’… chín mươi chín loại dược thảo ngâm, người thường một ly sẽ say chết!”
“Đến, Vũ Mục, ngươi xung phong, đấu chết của bọn hắn trước mấy người rồi nói sau!”
Ngoài cửa lớn hành cung của Đồ Sơn thị, Nghệ Thiên nộ khí ngút trời nhìn Man Man chặn đường. Ở phía sau Nghệ Thiên, gần vạn tên tiễn thủ Đông Di hơi hạ thấp nửa thân trên, trong tay cầm trường cung, bày ra một bộ dáng lúc nào cũng có thể phát động tiến công.
“Tiểu nha đầu, tránh ra cho ta!”
Nhìn đám người Man Man, Thiếu Ti, Da Ma Sam Gia, Vũ Mục chặn đường, Nghệ Thiên lạnh lùng quát một tiếng, hướng bả vai Man Man đẩy tới.