Ngoài thành Nghiêu Sơn, bên dòng sông lớn cuồn cuộn sóng trắng.
Man Man mặc nhuyễn giáp cộc tay da rồng chế thành, trong tay mang theo một cái xiên ba răng ám quang mơ hồ, tập trung tinh thần đứng ở trên một tảng đá lớn bờ sông, trong đôi mắt ánh lửa mơ hồ, xuyên thấu qua nước sông chảy xiết gắt gao tập trung một ổ Thiết Lân Liên Ngư bụng trắng lưng đen.
Một ổ liên ngư này ở trong cát mềm bờ sông đào một cái ổ cát lớn sâu khoảng ba trượng, xung quanh có đá lớn che chở, trong ổ cát dòng nước bình thản, bèo sinh trưởng nồng đậm, chính là nơi ẩn thân hàng đầu.
Man Man ngưng thần tụ khí, đột nhiên hét lớn một tiếng, xiên ba răng trong tay hung hăng đâm về phía trước.
Đầu xiên gào thét bay ra, như tia chớp xuyên thấu nước sông sâu tới mười mấy trượng, xuyên thủng sọ não một con Thiết Lân Liên Ngư bụng trắng lưng đen dài đến sáu thước, trên đầu xiên ba cái chí tử phù văn tà khí âm u chợt lóe, thân thể đại liên ngư kịch liệt run rẩy một cái, nhất thời chết cứng ngắc.
Man Man hoan hô một tiếng, trên đầu xiên một sợi xích tinh tế màu đen căng thẳng, sau đó hướng phía sau mạnh mẽ co rụt lại, đầu xiên mang theo gai ngược kéo con cá lớn bay ra khỏi nước sông, liên ngư cực lớn bị Man Man một tay chế trụ mang cá, hi hi ha ha ôm trong lòng.
“Cá lớn, cá lớn, Thiết Lân Liên Ngư ăn ngon.”
Man Man mặt mày hớn hở ôm đại liên ngư hầu như cao ngang thân thể nàng chạy về phía sau, bên kia một đống lửa trại hừng hực, trên lửa trại lơ lửng một cái nồi sắt to, Vũ Mục đang thật cẩn thận đem một ít rễ cỏ vỏ cây cổ quái ném vào trong nồi.
Nước nóng sôi trào, trong nồi lại không có giọt nước sôi nào, nhưng vì Vũ Mục ném vào các gia vị kỳ quái kia, trong không khí đã mơ hồ có một c mùi cực kỳ kỳ dị mơ hồ khuếch tán ra. Hương vị đó nói không rõ là tư vị gì, lại làm người ta không tự giác nước miếng chảy ròng ròng.
Thiếu Ti tiếp nhận đại liên ngư trong tay Man Man, đem nó đặt ở trên một cái lá chuối lớn tẩy rửa sạch sẽ, hướng Da Ma Sam Gia ngồi ở một bên cười nói: “Đến, mấy ngày hôm trước ngươi cũng từng thấy ta làm như thế nào, hôm nay đến thử xem?”
Da Ma Sam Gia hưng phấn đến mức gương mặt đỏ bừng. Nàng liên tục gật đầu, thật cẩn thận sờ sờ vảy cá cứng rắn lạnh như băng trên thân đại liên ngư, tiếp nhận con dao nhỏ đồng đỏ cán nạm vàng Thiếu Ti đưa cho nàng.
Con dao nhỏ đồng đỏ dài một thước hai tấc có mấy chục phù văn sắc bén và phù văn chắc chắn, được mài kỹ sắc bén vô cùng. Da Ma Sam Gia có chút lúng túng dùng răng cưa trên sống dao cạo xuống một mảng lớn vảy cá, ngón tay đè thân dao nhẹ nhàng trượt. Chậm rãi, rất đều đều cắt xuống từng miếng cá óng ánh như tuyết.
“Đao pháp không tệ!” Vũ Mục ngồi cạnh lửa trại tán thưởng một tiếng: “Da Ma muội tử, ngươi lúc hạ đao phải chú ý, cần căn cứ hoa văn vảy cá để lại trên da cá hạ đao, như vậy lưỡi đao càng thêm thuận lợi đi vào thịt cá, thịt cá sau khi cắt xuống chế biến càng thêm ngọt ngào tươi mới.”
Chỉ điểm Da Ma Sam Gia vài câu, Vũ Mục rất nghiêm túc nói: “Ô, Ngu tộc các ngươi bên kia không biết là bộ dáng thế nào, nhưng nhân tộc chúng ta bên này, một cô nương nếu ngay cả nấu cơm cũng không biết mà nói, vậy khẳng định không lấy được chồng!”
‘Da’?
Da Ma Sam Gia kinh hô một tiếng, cô nương nhân tộc không biết nấu cơm, là không lấy được chồng sao?
Dân tộc này rất khác Ngu tộc, ở quý tộc Ngu tộc nơi đó, tiểu thư quý tộc nào nếu tự mình đi nấu cơm làm bếp, tự mình đi chế biến nước trà…, đó mới là mất thể thống, thật sự không lấy được chồng.
Việc Da Ma Sam Gia đang làm, nếu bị tỷ tỷ nàng Da Ma La Gia nhìn thấy mà nói, Da Ma La Gia khẳng định sẽ hộc máu té xỉu nhỉ?
Nhưng, cuộc sống của nhân tộc hình như thú vị hơn Ngu tộc nhiều.
Không cần mặc trang phục làm ra vẻ, không cần hóa trang đậm giả giọng tạo thế, có thể tận tình chạy, tận tình tiếp xúc với hoa cỏ cây cối, tận tình chơi đùa với các động vật đáng yêu, tận tình làm việc mình thích làm!
Cho dù là cắt miếng cá, cũng thú vị hơn nhiều so với ở trong Ám Nhật thành bảo nghịch những cái gọi là nghệ thuật cao nhã.
Từng miếng cá trắng noãn không ngừng rơi vào nồi nước, động tác của Da Ma Sam Gia càng thêm thuần thục, linh hoạt.
Xa xa, Phong Hành ngồi ở trên cành một cây đại thụ, xa xa nhìn Da Ma Sam Gia vui cười với Thiếu Ti, Man Man. Một thiếu nữ dị tộc, nhưng không làm người ta chán ghét chút nào. Thật sự là tồn tại ngoại tộc mà!
Không chỉ không khiến người ta chán ghét, ngược lại làm người ta không tự kìm hãm được thích nàng, trân trọng nàng!
Ở trong quý tộc Ngu tộc tà ác, tanh máu, dối trá, thiếu nữ như Da Ma Sam Gia, quả thật là bảo châu sáng ngời duy nhất trong bóng đêm khôn cùng.
“Ai!”
Phong Hành khẽ thở dài một hơi, thần cung tạo hình phong cách cổ xưa dày nặng trong tay đặt ngang trên đùi, ngón tay nhẹ nhàng gảy dây cung, trong đầu Phong Hành hiện lên vô số gương mặt quen thuộc. Già, trẻ, nam, nữ!
Huyết khí ngập trời, khói đen nồng đậm.
Trong khói lửa cùng máu tươi, vô số gương mặt đã chết hướng hắn mỉm cười, cười đến mức làm hắn đau lòng, cười đến mức linh hồn hắn cũng cứng ngắc.
Bên trong có một gương mặt non nớt, nhìn qua có bảy tám phần tương tự với Da Ma Sam Gia, đều là hồn nhiên thuần thiện như vậy, chưa từng dính chút ô nhiễm nào, thuần khiết làm người ta say lòng, làm người ta tan nát cõi lòng.
“Nghệ Thần! Ừm… Ta sẽ trở về.” Phong Hành thấp giọng lẩm bẩm: “Ta nhất định sẽ trở về. Huyết mạch cổ thần Đại Nghệ sao, các ngươi thật sự khiến huyết mạch này hổ thẹn, các ngươi căn bản không xứng nắm giữ… Mày!”
Phong Hành động tác nhẹ nhàng ma sát thần cung trên tay, ngữ khí trở nên cực kỳ dịu dàng mà đa tình.
Thần cung khẽ kêu, từng luồng thần quang không ngừng chảy ra, chậm rãi dung nhập thân thể Phong Hành, khí tức Phong Hành liền cực kỳ thong thả lột xác, trở nên càng thêm sắc bén, càng thêm mơ hồ bất định.
Trong rừng rậm xa xa, Cộng Công Vô Ưu đứng ở dưới một cây đại thụ, bên người vờn quanh hơi nước nhàn nhạt.
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt nhìn đám người Man Man, Thiếu Ti ở bên lửa trại nấu cơm dã ngoại chơi đùa, thấp giọng nói: “Mọi người tuy là bằng hữu, nhưng ta sẽ không xen vào lần hành động này của các ngươi. Ta đem các ngươi mang tới nơi này, đã hết bổn phận của bằng hữu.”
Nhẹ nhàng vung tay, Thái Tiêu sái đem một cây hắc ngọc tiêu xoay vài vòng ở giữa năm ngón tay, Cộng Công Vô Ưu lạnh nhạt nói: “Chuyện kế tiếp, dựa hết vào chính các ngươi. Dù sao các ngươi đã bày ra truyền tống trận, chỉ cần các ngươi có thể cướp được người, thì có thể an toàn rút lui. Ta cáo từ trước, các ngươi tùy ý đi!”
Cười vài tiếng, thân thể Cộng Công Vô Ưu nhoáng lên một cái, mang theo mấy chục chiến sĩ Cộng Công thần tộc nhảy vào sông lớn chảy qua rừng rậm, trong chớp mắt đã chẳng biết đi đâu.
Trong rừng rậm, gần ngàn quý tộc Ngu tộc cùng chiến sĩ Già tộc khoác trọng giáp vẻ mặt nghiêm túc tụ tập với nhau, bắt đầu kiểm kê giáp trụ trang bị trên người mình, đem ngọc phù phòng ngự, công kích cùng bảo vật có tính một lần có thể dùng tới đặt ở vị trí thuận tay nhất.
“Thời gian mười nhịp thở!” Một lão nhân Ngu tộc lạnh giọng quát: “Chúng ta chỉ có thời gian mười hơi thở, một đòn không trúng lập tức thông qua truyền tống trận rút lui, nếu không chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này.”
“Hiện tại, xuất phát!” Lão nhân Ngu tộc quát khẽ: “Mục tiêu, mang về Da Ma Sam Gia tiểu thư, gϊếŧ sạch toàn bộ người bên cạnh nàng!”
Tay búng, một tòa Ngu tộc thần tháp toàn thân đen sì gào thét đột ngột từ mặt đất mọc lên, nháy mắt bành trướng đến cỡ trăm trượng, phát ra quầng sáng dày nặng màu đen bao trùm không gian phạm vi trăm dặm.
Hơn một ngàn chiến sĩ Ngu tộc, Già tộc thân hình như gió, kéo theo các dải tàn ảnh cấp tốc chạy ra khỏi rừng rậm.