‘A ~~~’!
Một thần nhân đầu hổ thân người, lưng mọc hai cánh, chỗ mắt cá chân dày đặc lông vũ trắng tinh tế phủ phục dưới đất, mấy con khỉ con của Vô Chi Kỳ gắt gao đè thân thể hắn, giống như vắt nước trái cây nghiền áp thân thể hắn.
Uyển (cổ tay) mạch hai tay thần nhân bị cắt ra, theo động tác thô bạo của mấy con khỉ con, trong uyển mạch hắn không ngừng phun ra từng dòng thần huyết nóng hôi hổi màu vàng nhạt, giống như vàng lỏng sôi trào, theo thần văn phù lục tinh mịn mà phức tạp trên đất chảy đi.
Gần ngàn thần nhân hầu như bị vắt cạn thần huyết nằm ngổn ngang ở một bên, tuyệt vọng mà hoảng sợ nhìn thần nhân đang bị lấy máu.
Máu tươi trong cơ thể bọn họ không còn tới một phần trăm, tuy đối với thần linh mà nói, máu tươi chỉ là chất môi giới thần lực vận chuyển của họ, cho dù chảy cạn máu cũng chỉ tổn hại một bộ phận nguyên khí, không thể uy hϊếp sinh mệnh họ, nhưng cảm giác trống rỗng sau khi thần huyết bị vắt cạn làm bọn họ khó chịu đến cực điểm.
Nhưng sự khó chịu trên thân thể, lại thua xa sự chấn động trong lòng bọn họ!
Cộng Công Thị sao có thể biết nơi này? Hắn sao ở sau khi khống chế đại bộ phận thần cấm công chúng của thiên đình, liền trực tiếp tìm tới nơi này?
Đây là một tòa thần cung màu đen bề ngoài bình thường, toàn thân cung điện dùng thần liệu màu đen đúc thành, liền mạch không có tì vết. Chỉ có người ánh mắt cực kỳ sâu sắc, mới có thể xuyên thấu qua chất liệu thật dày của cung điện, nhìn thấy các tia tinh quang lóng lánh bên trong.
Cũng chỉ có thượng vị thần linh có được thần lực rất mạnh, mới có thể cảm nhận được quy luật vận động kỳ dị trong tòa cung điện này như có như không, xen vào giữa sinh tử.
Đây là ‘Thần Tẩm cung’, tên như ý nghĩa, chính là nơi các thần linh ngủ say. Nhưng nơi này không phải là tẩm cung của thần linh bình thường, mà là chỗ các thần linh sống lâu đến cực hạn phong ấn bản thân.
Ở trong Thần Tẩm cung, các thần linh ngọn lửa sinh mệnh sắp tắt, có thể tiếp tục ngủ say gần như vĩnh hằng, duy trì một tia sinh cơ đó. Dựa theo một vị thiên đế cuối cùng của thiên đình dặn dò, tương lai thiên đình nếu có ngày tỏa sáng trở lại, các thần linh trong giấc ngủ say sẽ bị đánh thức, như tổ tiên bọn họ, thu hoạch sinh mệnh gần như vô cùng vô tận!
Các thần linh ngủ say ở nơi này, bảo lưu lại một cái hy vọng xa vời cho bản thân.
Nhưng bọn họ đối với thiên đình mà nói cũng là một vách ngăn cuối cùng. Nếu thiên đình gặp được tộc nhân không thể ngăn cản, ví dụ như nói dị tộc một lần nữa tụ tập đại quân xâm nhập thiên đình, các thần linh trong Thần Tẩm cung sẽ được đánh thức chống đỡ kẻ thù bên ngoài.
Bởi vì các nguyên nhân kể trên, cho nên Thần Tẩm cung là cấm địa tuyệt đối, càng là cơ mật tuyệt đối.
Cộng Công Thị không nên biết Thần Tẩm cung tồn tại, bởi vì một vị thiên đế cuối cùng trước khi ngã xuống lúc điều động Thiên Địa Đại Trận, bố trí Thần Tẩm cung, Cộng Công Thị nhất mạch đã sớm thoát ly thiên đình, bọn họ không nên biết những bí mật này.
Trên mặt đất màu đen dài rộng ngàn dặm, trong thần văn phù lục phức tạp tràn ngập thần huyết trong cơ thể các thần nhân chảy ra. Cộng Công Thị đứng ở trung tâm thần trận toàn bộ thần văn phù lục tạo thành, cầm cấm bài đắc ý cười dữ tợn: “Rất tò mò ta vì sao biết nơi này? Nhưng, ta tuyệt đối sẽ không nói cho các ngươi nguyên nhân. Tóm lại các ngươi biết một việc là được rồi —— từ hôm nay trở đi, thiên đình này, sẽ vĩnh viễn thuộc về Cộng Công nhất mạch ta!”
Khoa Nga Thị cũng bị vắt cạn thần huyết cuộn mình trên đất, nghiến răng tức giận nhìn Cộng Công Thị.
Trong lòng hắn đầy hỗn loạn, trong đầu lộn xộn có vô số ý niệm lộn xộn, nhưng hắn lại không cách nào bắt giữ được bất cứ một ý niệm nào hữu dụng.
Cộng Công Thị đây là muốn làm gì? Hắn đã khống chế mấy chục tầng thần cấm ngoại vi thiên đình, trừ một ít cấm địa trung tâm ngay cả bọn Khoa Nga Thị cũng không thể tiến vào, khoảng chín thành thiên đình đã bị Cộng Công Thị nắm trong tay.
Hiện tại, hắn lại muốn nhúng chàm Thần Tẩm cung. Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Từ sau khi thượng cổ thiên đình điêu linh suy bại, tuổi thọ của các thần linh thế hệ sau không bằng thế hệ trước, tuổi thọ của họ càng ngày càng ngắn. Các thần linh ngủ say ở Thần Tẩm cung, là tổ tiên của đám thần nhân Khoa Nga Thị, Cường Lương, thậm chí cha mẹ bọn họ cũng ngủ say ở đây.
Cộng Công Thị muốn làm gì đối với Thần Tẩm cung?
Thân thể kịch liệt run rẩy một cái, Khoa Nga Thị khàn giọng quát: “Cộng Công Thị! Chuyện gì cũng có thể thương lượng!”
Vô Chi Kỳ giơ lên cây gậy lớn, hung hăng cho Khoa Nga Thị một gậy vào đầu, thiếu chút nữa đem đầu của hắn đập vỡ toàn bộ. Khoa Nga Thị thống khổ run rẩy thân thể, nếu không phải sinh mệnh lực của thần linh cực kỳ mạnh mẽ, một gậy này đã cướp đi sinh mệnh của hắn.
“Câm miệng, đến lúc này, các ngươi nói gì cũng vô dụng.” Cộng Công Thị lạnh lùng nhìn Khoa Nga Thị, giơ cấm bài, đưa vào một đạo thần ấn: “Ta chỉ là muốn tiêu hủy một chút tai hoạ ngầm cuối cùng… Tuy không tin đám đồ cổ này còn có chiến lực gì, nhưng ngoài ý muốn chung quy càng ít càng tốt.”
‘Thùng’ một tiếng nổ vang, trên vách tường quanh Thần Tẩm cung, đột nhiên có hai mươi tám bóng người tràn đầy ánh sao, cao tới nghìn trượng hiện lên.
Những bóng người này chậm rãi giãy thoát khỏi bức tường giam cầm, mang theo ánh sáng đầy màu sắc ở toàn thân sải bước đi ra. Thân thể họ thuần túy do ánh sao tinh túy nhất ngưng tụ thành, gương mặt mơ hồ, không thấy rõ ngũ quan diện mạo, nhưng khí tức khủng bố trên người họ tản mát ra làm Cộng Công Thị cũng hồi hộp từng đợt.
“Nguyên linh hóa thân của nhị thập bát tú tinh quân.” Cộng Công Thị cười lạnh nói: “Không ngờ, bọn họ năm đó bị dị tộc hoàn toàn phá hủy, hiện tại lại khôi phục tám chín thành thực lực rồi. Hắc hắc, cho dù là bản tôn đối đầu bọn họ, nhiều nhất có thể áp chế bọn họ ba năm người, nhị thập bát tú không cần tạo thành đại trận, chỉ cần bọn họ ùa lên, bản tôn cũng sẽ bị chém gϊếŧ ngay tại chỗ.”
Trào phúng nhìn đám thần nhân Khoa Nga Thị, Cộng Công Thị thấp giọng mắng: “Tay cầm trọng khí, thế mà lại đi làm cu li cho bọn nhân tộc ti tiện kia đổi lấy rượu thịt đồ ăn! Các ngươi những kẻ gọi là thần này ư… Các ngươi đã làm mất hết mặt mũi thiên đình!”
Khoa Nga Thị vô lực hừ hừ: “Đây là giới luật tổ tiên định ra, đây là minh ước của thiên đình với nhân tộc… Thiên đình điêu linh, thần linh đã không cao cao tại thượng nữa, chúng ta dựa vào đôi tay của mình kiếm cái ăn thức uống, chúng ta không mất mặt!”
Cộng Công Thị hung tợn rít gào: “Câm miệng! Ngu xuẩn! Chúng ta là thần… Thần, nên cao cao tại thượng; những con người kia, nên quỳ gối trước mặt chúng ta, chỉ cần tận tình kính dâng tín ngưỡng lực của bọn họ cho chúng ta là được rồi! Các ngươi, không thể nói lý.”
Nguyên linh hóa thân của nhị thập bát tú tinh quân đồng loạt rít gào một tiếng, bọn họ dang đôi tay dùng sức xé, ở dưới sự liên thủ của bọn họ, hư không chính giữa Thần Tẩm cung bị xé rách, một tinh môn vuông vức tràn đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt Cộng Công Thị.
Cộng Công Thị cất tiếng cười to, mang theo đám người Tương Liễu bước vào tinh môn.
Ở trước mặt bọn hắn là tinh không vô biên, hồng hoang tinh lực mạnh mẽ vô cùng, tinh thuần dị thường hóa thành suối nước màu bạc mắt thường có thể thấy, ngưng tụ thành một vùng biển vô biên vô hạn mênh mông lẳng lặng lơ lửng ở trong vũ trụ.
Vô số quan tài gỗ ánh sao màu sắc trong suốt lơ lửng ở trên biển lớn trong lòng ngưng tụ thành, bên trong vô số thần linh hình thù kỳ quái ngủ say.
Từng dòng ánh sao từ trên trời giáng xuống, không ngừng rót vào các quan tài sao màu sắc đó. Xuyên thấu qua quan tài trong suốt, có thể mơ hồ nhìn tháy ngực các thần linh đang khẽ phập phồng, không ngừng cắn nuốt ánh sao tới từ bên ngoài.
Cộng Công Thị mỉm cười, dữ tợn nói: “Hủy diệt nơi này, gϊếŧ tất cả! Bọn hắn không muốn chết, ta càng muốn đem bọn hắn nhổ cỏ tận gốc!”