Tòa cung điện lâm viên Cộng Công Vô Ưu thua mất cho Cơ Hạo, đã chính thức được thay tên là Nghiêu Sơn Uyển.
Trên hồ nước, mấy chục chiếc thuyền nhỏ lui tới xuyên qua, đám người hầu ở Nghiêu Sơn Uyển đang bắt cá hồ tôm hồ, đồng thời cũng vớt các loại đồ ăn kèm như củ sen.
Man Man đứng ở trên một con thuyền nhỏ, hai cái mái chèo hợp kim bị nàng múa như cối xay gió, kéo một con thuyền nhỏ giống như trâu rừng phát cuồng chạy loạn trên mặt hồ. Thiếu Ti và Da Ma Sam Gia ngồi ở đầu thuyền, cả mảng lớn bọt sóng bắn tung tóe, làm ướt váy dài của các nàng.
Đứng ở trên lộ đài mặt hồ lân cận, Cơ Hạo khoanh hai tay trước ngực, xa xa nhìn Da Ma Sam Gia nét mặt như hoa.
“Đây là phiền toái lớn. Nữ nhân vốn đã phiền toái, hơn nữa là nữ nhân dị tộc, càng là em gái ruột của chấp chính đại đế Ám Nhật nhất mạch, còn là vì đào hôn lén lút chuồn ra. Đây là phiền toái trong phiền toái.”
Phong Hành đứng ở bên Cơ Hạo, ánh mắt có chút mê ly nhìn Da Ma Sam Gia. Một lát sau, ánh mắt hắn trở nên rất kiên nghị.
“Hình dáng khuôn mặt nàng có chút giống với tiểu muội ta. Ta tận mắt thấy nó…”
Cơ Hạo vươn một ngón tay lắc lắc, ngăn lại lời của Phong Hành. Hắn trầm giọng nói: “Được rồi, chuyện đau lòng thì không cần phải nói. Cái này cũng không phải phiền toái lớn bao nhiêu cả, Đế Thuấn chỉ bảo chúng ta giám thị cô ấy, chỉ cần cô ấy không gây ra chuyện có hại với nhân tộc chúng ta, cô ta đi hay ở tự do.”
“Chỉ cần nàng muốn lưu lại, thì để nàng lưu lại đi.”
“Da Ma La Gia muội muội, thân phận tôn quý, nhưng cũng chỉ thế thôi. Chung quy không đến mức vì một nha đầu vụиɠ ŧяộʍ rời nhà trốn đi, liền bùng nổ một lần chiến tranh chứ? Càng không cần nói, bọn họ vừa mới ký khế ước ngàn năm hòa bình với chúng ta, cho nên, nàng cũng không tính là phiền toái gì.”
Dùng sức vỗ vỗ bả vai Phong Hành, Cơ Hạo không muốn làm kẻ chép văn, nhưng nghĩ một chút, hắn vẫn không kiềm chế được ngân nga: “Hữu hoa kham chiết trực tu chiết… Theo đuổi nữ nhân, như sói hoang săn mồi, nhìn trúng con mồi tươi mới ngon miệng, thì lao lên vồ đi, đừng kéo dài, sẽ hối hận.”
Phong Hành mờ mịt nhìn Cơ Hạo, khó hiểu mở to mắt nhìn.
Theo đuổi nữ nhân và bẻ hoa có gì quan hệ? Cơ Hạo nói lời này quá nho nhã, hắn thật sự nghe không hiểu.
Phong Hành tiếp tục đứng ở trên lộ đài, có chút mờ mịt, có chút không biết làm sao, có chút tinh thần hỗn loạn nhìn Da Ma Sam Gia ở trên thuyền nhỏ lớn tiếng cười vui. Gân xanh ở trán hắn lồi lên, hai tay theo bản năng căng thẳng dùng sức, từng luồng gió mạnh chảy xiết mà hỗn loạn vờn quanh thân thể hắn xuyên qua lui tới, không ngừng phát ra tiếng vang ‘Sưu sưu’.
Thiếu nữ dị tộc, còn là em gái ruột của chấp chính đại đế Ám Nhật nhất mạch Da Ma La Gia. Cơ Hạo nói không sai, thân phận Da Ma Sam Gia rất mẫn cảm, nàng sẽ là một cái phiền toái rất lớn.
Nhưng đôi mắt của nàng trong suốt như vậy, không có bất cứ tạp chất nào, trái tim sâu sắc của Phong Hành có thể phát hiện, lòng của nàng trong veo, tinh thuần như đôi mắt của nàng. Như chỗ sâu nhất trong ký ức hắn, một đôi mắt lấp lánh giống như tinh tú đó.
“Này, Cơ Hạo…” Phong Hành xoay lại, còn muốn hỏi Cơ Hạo cái gì đó, nhưng Cơ Hạo đã sớm nghênh ngang bỏ đi, chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Bước nhanh rời khỏi lộ đài, bỏ lại Phong Hành một bụng rối rắm tiếp tục rối rắm, Cơ Hạo tới chính điện của Nghiêu Sơn Uyển, đám người Đồ Sơn lão nhân đã chờ ở nơi này.
Mấy chục khối ngọc phù lơ lửng ở không trung, mỗi một khối ngọc phù đều phát ra cả mảng lớn quang ảnh, quang ảnh đan xen lẫn nhau, phác họa ra một trận đồ lập thể cực lớn. Vô số phù văn phức tạp lóe lên ở trong trận đồ, phù văn dày đặc ngưng tụ thành sợi xích pháp tắc, lui tới xuyên qua lưu động ở trong trận đồ, giống như những con rồng khổng lồ đang xoay quanh bay múa.
Trận đồ này cực kỳ phức tạp, phức tạp đến trình độ tột đỉnh.
Đây là trận đồ trận cơ bọn Đế Duyên Đà dâng ra dị tộc dùng để mở thông đạo vượt giới, chỉ cần một tọa độ thế giới, thông đạo vượt giới loại vĩnh viễn cố định có thể đến thẳng một thế giới khác. Đây là kiệt tác dị tộc vô số năm qua, đối với hỗn độn hư không, đối với không gian đại đạo, đối với truyền tống đại trận trả giá tâm huyết vô số người, hao phí vô số sức người, sức của, góp lại.
Quân đội dị tộc, chính là thông qua trận cơ những thông đạo vượt giới loại vĩnh viễn cố định này, tới một cái lại một cái thế giới mới phát hiện, chinh phục một cái lại một cái văn minh dân bản xứ.
Tự Văn Mệnh cẩn thận đánh giá trận đồ này, hai hàng lông mày rậm gắt gao nhíu thành một cục: “Đại trận thật phức tạp, khó trách phải tiêu hao nhiều tài liệu quý hiếm như vậy. Chúng ta cho dù đến thế giới đối diện, cũng phải lập thêm một tòa trận cơ giống như đúc, nếu không quân đội của chúng ta căn bản không thể thuận lợi quay về.”
Phượng Cầm Tâm nhíu mày tương tự, nói: “Cho nên, chúng ta cần hai phần tài liệu kiến tạo trận cơ. Ta nơi này không có vấn đề, Ngao Lễ, ngươi thì sao?”
Ngao Lễ đứng ở cạnh trận đồ, hai mắt hắn có chút choáng váng. Long tộc là thuần túy chỉ để ý vũ lực tối thượng, bọn họ tin tưởng vững chắc bọn họ dùng thân thể mạnh mẽ vô cùng của mình, dùng vũ lực mạnh mẽ của bọn họ có thể giải quyết tất cả vấn đề.
Cho nên, trình độ của long tộc ở trên trận pháp, phù văn, hầu như tương đương trống trơn.
Tuy hoàn toàn xem không hiểu bức trận đồ này lợi hại bao nhiêu, nhưng Ngao Lễ đôi mắt đăm đăm nghiêm trang sờ cằm, nghiêm túc liên tục gật đầu: “Ừm, ta vét sạch phòng kho của lão già, còn từ chỗ mấy đường huynh đệ mượn tạm một bộ phận tài liệu, tài liệu chỗ ta cũng không có vấn đề.”
Tự Văn Mệnh dang hai tay, trầm giọng nói: “Số định mức ta gánh vác, toàn bộ tài liệu đã chuẩn bị thỏa đáng. Hơn nữa, bổn gia đã xây dựng một quân đội đủ quy mô.”
Đồ Sơn lão nhân ngồi một bên, miệng ngậm một cái lá cỏ không biết tên, giống như một con thỏ già chậm rãi nhấm nuốt, khắp phòng đều là mùi thơm ngát kỳ dị lá cỏ trong miệng hắn tản mát ra.
Nghe xong ba người bọn Tự Văn Mệnh nói, Đồ Sơn lão nhân cười ha ha nói: “Như vậy, dựa theo chúng ta ước định, tài liệu nếu còn thiếu sót, đều do một nhà Đồ Sơn thị của lão phu gánh. Mặt khác, Đồ Sơn thị tuy không giỏi chiến đấu, nhưng cũng chuẩn bị một mũi nô binh đủ quy mô, dùng cho khai thác giai đoạn đầu thì vẫn đủ.”
Cơ Hạo vừa lúc đi vào đại điện, hắn hướng Đồ Sơn lão nhân cười gật gật đầu: “Đồ Sơn thị tài lực hùng hậu, mấy ngày nay toàn bộ nô ɭệ trên chợ nô ɭệ Bồ Phản, đều bị lão ngài mua hết hàng rồi nhỉ? Một khi đã như vậy, thừa dịp dị tộc Lương Chử còn chưa sửa sang xong, các nhà bọn họ còn chưa có tinh lực phân tâm thăm dò những thế giới đó, chúng ta vượt xuống tay trước đi.”
“Thế giới nọ thuộc về Đế Thích nhất tộc, chúng ta cũng không khách khí nữa. Đi trước một bước, chiếm tiên cơ, chờ thời điểm Đế Thích nhất tộc vượt không gian mà đi, chúng ta vừa lúc cho bọn hắn một đòn cảnh cáo, có lẽ…”
Trong lời nói của Cơ Hạo rõ ràng mang theo một tia sát khí lạnh lẽo âm lãnh.
Trong lòng mọi người biết rõ, nếu có cơ hội, có thể tiêu diệt sinh lực của Đế Thích nhất tộc mà nói, mọi người ai cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Lực lượng dị tộc suy yếu một chút, áp lực của nhân tộc sẽ giảm bớt một phần, mọi người đều rõ đạo lý này.
Đồ Sơn lão nhân đem lá cỏ trong miệng nuốt xuống, hắn lớn tiếng cười nói: “Như vậy, thì đi Nghiêu Sơn thành đi, đại trận này, vẫn là bố trí ở Nghiêu Sơn thành thỏa đáng hơn.”
Nhếch miệng cười, Đồ Sơn lão nhân nheo mắt không phải không đắc ý nói: “Đồ Sơn chúng ta, cũng đang lập một tòa Thiên Địa Đại Trận, chỉ là tốn nhiều thời gian, còn chưa hoàn công. Hiện tại Nghiêu Sơn thành của Nghiêu Bá, mới là nơi ổn thỏa nhất trong chúng ta.”