Vu Thần Kỷ

Chương 733: Long phượng tranh chấp

“Ha ha, ba ức ngọc tệ, ai dám tranh đoạt với lão tử?”

“Ngươi tính cái rắm! Ba ức ngọc tệ thêm một cái, bảo bối này là của lão tử!”

“Hắc Phong bộ lão thiết đầu, ta nhận ra ngươi! Ba ức ngọc tệ ta thêm một trăm nữa, ngươi dám tranh tiếp với ta, ngày mai ta sẽ dẫn quân đội san bằng Hắc Phong bộ của ngươi. Ha ha, ta muốn chặt đầu của ngươi làm cái bô!”

“Ai sợ ai? Hắc Phong bộ ta là tượng à? Có chim ngươi cứ tới, đến bao nhiêu ta gϊếŧ bấy nhiêu! Thêm một ngàn ngọc tệ nữa!”

Cười to, kêu to, hô to, đại náo, uy hϊếp lẫn nhau, rít gào lời hung ác, ô ngôn uế ngữ như thủy triều, chướng khí mù mịt không ra thể thống gì. Trong đại điện khổng lồ quần ma loạn vũ, vì một món bảo bối mọi người đều coi trọng nói lời hung ác, ầm ĩ túi bụi.

Nếu không phải ngoài đại điện có một vòng giáp sĩ tinh nhuệ đứng trấn áp, nắm giữ các thế lực lớn của Xích Phản tập càng bày ra trận pháp cường đại áp chế toàn trường, đám yêu ma quỷ quái trong đại điện sớm đã ra tay đánh nhau to, thậm chí có thể đã xảy ra án mạng.

Ngay trong một mảng chướng khí mù mịt này, Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh lẳng lặng chờ đợi.

Nhiều bảo bối phía trước cũng khiến Cơ Hạo rất động lòng, ví dụ như nói không biết thế lực nào lấy ra bán đấu giá, ước chừng hai mươi vạn bộ giáp trụ phù văn Tu tộc đại tượng rèn kỹ càng, trọng giáp kiểu phong bế toàn bộ lực phòng ngự có thể so với vu bảo cấp Vu Vương, Cơ Hạo rất muốn nhét vào trong túi.

Nhưng vì một viên Thiên Nhãn cực kỳ quan trọng kia, Cơ Hạo cố nén lại suy nghĩ ra giá.

Những người ở đây, phía sau đều có một bộ tộc cường đại làm chỗ dựa, người nào túi tiền cũng căng phồng. Căn cơ Cơ Hạo ở nhân tộc rất nông cạn, muốn nói đấu tài lực, khẳng định không đấu nổi đám lão quái lâu năm.

Một lại một món bảo bối bị dùng giá trên trời đẩy ra, Cơ Hạo kiến thức được không ít vật tuyệt đối thuộc loại hàng cấm.

Ví dụ như nói Ngu tộc thần tháp, chiến kỹ Già tộc, bí pháp đúc của Tu tộc … Ở đây đều có bán ra.

Mà sắc mặt Tự Văn Mệnh lại cực âm trầm, bởi vì trong lần bán đấu giá này, thế mà còn xuất hiện một phần phối phương (phương pháp điều phối) hợp kim vu pháp. Nhưng phần vu pháp hợp kim này còn là cách bí mật mà hơn nửa năm trước, vài vị trưởng lão tinh thông đúc của Vu Điện vừa mới nghiên cứu ra, vô luận là độ cứng rắn hay là độ kéo dài, tính năng đều so với hợp kim hiện tại quân đội nhân tộc sử dụng cao hơn khoảng ba thành.

Phần bí pháp có thể tăng lên thật nhiều thực lực tổng hợp của nhân tộc. Thậm chí Đế Thuấn còn chưa kịp đem loại hợp kim này vận dụng quy mô lớn đến trên trang bị quân đội của nhân tộc, phối phương vu pháp hợp kim lại có đã xuất hiện ở trên hội đấu giá chợ đen rồi.

“Đám sâu mọt chết tiệt!” Tự Văn Mệnh tức giận đến mức thân thể cũng đang run rẩy. Hắn hiện tại rất muốn điều động quân đội, đem toàn bộ Xích Phản tập càn quét một lần.

“Văn Mệnh đại thúc, an tâm một chút chớ nóng.” Tâm tình Cơ Hạo cũng rất nặng nề, vẻ mặt càng tối tăm vô cùng: “Chung quy sẽ tra ra là ai ra tay, bắt ra, truy cứu tới chết là được. Lần này mục tiêu của chúng ta không phải truy tra bại hoại của nhân tộc.”

Tự Văn Mệnh gật gật đầu, không hé răng.

Hắn trơ mắt nhìn phần phối phương hợp kim hao phí vô số tâm huyết, tinh lực của Vu Điện bị một lão nhân không biết tên đấu giá được. Trên mu bàn tay của đôi tay không ngừng lồi lên những sợi gân xanh, hắn thật không dễ gì mới kiềm chế được cơn tức, chưa bùng nổ đem lão nhân đó một kiếm chém chết.

Quy tắc hội đấu giá Xích Phản tập rất đơn giản, sau khi đấu giá được vật một tay giao tiền, một tay giao hàng.

Tự Văn Mệnh chỉ có thể trừng to mắt, nhìn lão nhân kia giao nộp đủ ngọc tệ, sau đó vội vã mang theo quyển trục da rồng ghi lại phối phương hợp kim thông qua thông đạo chuyên môn trực tiếp rời khỏi nơi đây.

Rất hiển nhiên, lão nhân này chính là hướng về phía phần phối phương hợp kim đó mà đến.

Thật không dễ gì đem cơn tức trong lòng áp chế xuống, Tự Văn Mệnh ngồi tại chỗ bất động. Trong con ngươi đầy sự âm lạnh nhìn chằm chằm nam tử trung niên chủ trì bán đấu giá. Hắn đã hạ quyết tâm, chờ chuyện lần này qua đi, mặc kệ Xích Phản tập liên lụy đến thế lực cường đại bao nhiêu, hắn cũng muốn vuốt râu hùm nơi này, tranh cãi rõ ràng với các thế lực lớn xây dựng Xích Phản tập.

Chờ đợi ước chừng bốn năm canh giờ, rốt cuộc nam tử trung niên mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.

“Các vị đại nhân, tiểu nhân biết các vị không thích nghe ta nói nhảm. Nhưng bảo bối kế tiếp, vẫn cần trịnh trọng hướng mọi người giới thiệu một phen.”

“Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn, mời xem, vô thượng chí bảo Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn.”

“Mọi người đều biết, Ngu tộc Nguyên Nguyệt nhất mạch, sức khống chế đối với thiên địa nguyên khí không ai có thể so sánh, tuy Nguyên Nguyệt nhất mạch thân thể gầy yếu, nhưng dựa vào khống chế thiên địa nguyên khí siêu mạnh, bọn họ hầu như có thể vô cùng vô tận, vĩnh viễn không ngừng nghỉ phóng thích các loại thuật pháp uy lực lớn.”

“Cường giả Nguyên Nguyệt nhất mạch, được xưng vĩnh viễn không tác chiến gần người với kẻ địch. Không có một kẻ địch nào, có thể thành công tới gần một cường giả Nguyên Nguyệt nhất mạch đích thực. Bởi vì cho dù là Vu Đế nhân tộc, Vu Đế được xưng nhỏ máu trọng sinh, cũng sẽ bị pháp thuật vô cùng vô tận của cường giả Nguyên Nguyệt nhất mạch mài thành phấn.”

“Mà Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn này, chính là ba ngàn tám trăm năm trước, bản mạng pháp nhãn của Nguyên Nguyệt nhất mạch chí cường giả ‘Ma Hầu Nguyên Già’ không hiểu sao ngã xuống luyện chế mà thành. Theo tin tức đáng tin, Ma Hầu Nguyên Già trước khi chết, hơn phân nửa tinh khí thần toàn thân đều bị dung nhập viên bản mạng pháp nhãn này, cho nên một khi dung hợp viên bản mạng pháp nhãn này, là có thể có được chín thành uy năng của Ma Hầu Nguyên Già.”

“Các vị đại nhân, vô luận nam nữ già trẻ, vô luận huyết mạch sang hèn, vô luận thiên phú cao thấp, vô luận cơ trí ngu dốt, chỉ cần dung hợp viên bản mạng pháp nhãn này, là có thể có được chín thành uy năng của Ma Hầu Nguyên Già, thậm chí có thể lĩnh ngộ một bộ phận bí thuật bất truyền của Nguyên Nguyệt nhất mạch.”

“Hơn nữa viên Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn này không phải là vật còn sống, mà là vu bảo luyện chế thành hình, có thể truyền thừa nhiều thế hệ. Nói cách khác, có được viên Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn này, cho dù con cháu tệ tới đâu, gia tộc cũng vĩnh viễn có thể có một vị Vu Đế đỉnh phong tọa trấn.”

“Trọng bảo như thế, giá sàn một ngàn vạn khối cực phẩm vu tinh! Chỉ lấy cực phẩm vu tinh, thiên tài địa bảo khác đặc thù rõ rệt đều không thu, mong các vị nhiệt tình ra giá.”

Chỉ lấy cực phẩm vu tinh? Giá sàn một ngàn vạn khối?

Cơ Hạo nhếch nhếch miệng, quay đầu nhìn về phía Tự Văn Mệnh. Loại trình độ cạnh tranh này, không phải hắn tân tấn Nghiêu Bá này có thể nhúng tay. Nghiêu Bá lĩnh tất nhiên lãnh địa cực lớn, các loại khoáng sản phong phú, nhưng cực phẩm vu tinh cũng không phải cục đất tùy ý là có đâu.

Tự Văn Mệnh vừa muốn giơ tay hô giá, bên kia Ngao Lễ đã cười to lên: “Cuối cùng đợi được bảo bối này… Hắc hắc, chờ mua được bảo bối này rồi, đừng để bản thái tử biết ai mới là chủ nhân ban đầu của bảo bối này, thế mà không chịu âm thầm giao dịch, đem bảo bối này trực tiếp ra tay. Hừ hừ, không nể mặt long tộc ta, kẻ này chết chắc rồi.”

Cười một tiếng quái dị, Ngao Lễ ngạo nghễ ngẩng đầu: “Một ngàn vạn cực phẩm vu tinh? Thêm một khối, ai dám tranh bảo bối với bản thái tử?”

Trên đài cao, sắc mặt nam tử trung niên chợt đắng nghét. Ngao Lễ thằng cha này, sao có thể không dựa theo trình tự ra bài? Hắn đây rõ ràng là muốn ép mua ép bán!

Vấn đề là, Xích Phản tập cũng có một phần lớn của long tộc hắn ở trong, hắn làm như vậy, trưởng lão long tộc phụ trách Xích Phản tập có thể đáp ứng?

Giọng Ngao Lễ còn đang phiêu đãng trong đại điện, Phượng Cầm Tâm chậm rãi mở miệng:

“Bảo bối không tồi, ta cũng muốn. Một ức cực phẩm vu tinh!”

Sắc mặt Ngao Lễ chợt khổ, rất buồn bực, rất tức giận nhìn về phía Phượng Cầm Tâm.