Xi Vưu dùng sức gật đầu, tỏ vẻ hắn phi thường đồng ý quan điểm của Đế Thích Sát.
Cho dù ở Bàn Hi thế giới tổn thất một trăm vạn dị tộc tinh nhuệ —— đương nhiên, theo Xi Vưu, những kẻ ‘huyết mạch cao quý’, nhưng ‘sức chiến đấu yếu ớt’ đó, cho dù chết trận toàn bộ cũng không sao, ngược lại càng có thể nổi bật lên uy lực Xi Vưu quân đoàn của hắn.
—— ở dưới mười hai vị chấp chính đại đế Lương Chử Ngu triều thống soái, một trận chiến đấu đánh cược tổn thất trăm vạn tinh nhuệ; mà tuần tra sứ giả Đế Thích Sát phụ trách giám sát lần chiến đấu đánh cược này, ở sau khi mười hai vị chấp chính đại đế vô năng thừa nhận thất bại tuyệt địa phản kích, làm cao tầng liên minh bộ lạc nhân tộc Bồ Phản bị thương nặng.
Đây là chiến báo tiền đồ xán lạn cỡ nào, phần chiến công này sẽ thắng được cho Đế Thích Sát tiền đồ thật mỹ diệu!
Xi Vưu nhìn như thô ngốc, đầu não cứng nhắc, thực ra hắn không ngốc, ngược lại rất khôn khéo; một kẻ ngu dốt, là không có khả năng còn sống ngồi lên ngai báu đại thống lĩnh Xi Vưu quân đoàn, trong lòng Xi Vưu rất rõ một điểm này.
Cho nên ánh mắt hắn cuồng nhiệt nhìn Đế Thích Sát, có lẽ mục tiêu đời hắn, sự theo đuổi của đời hắn, dựa vào Đế Thích Sát có thể thực hiện toàn bộ.
“Vấn đề duy nhất.” Xi Vưu đột nhiên nhớ tới một việc: “Ngài và mười hai vị chấp chính đại đế đều đã phát lời thề máu, một khi chúng ta thất bại, trong một ngàn năm tương lai, chúng ta sẽ không chủ động phát động bất cứ công kích nào đối với nhân tộc.”
Xi Vưu rất cẩn thận nhìn Đế Thích Sát: “Nếu lời thề máu cắn trả mà nói, sự an toàn của ngài?”
Đế Thích Sát hài lòng cười, dùng sức vỗ cái bụng Xi Vưu: “Có thể chú ý tới một điểm này, ta rất vui vẻ thưởng thức. Nhưng Xi Vưu à, ngươi phải nhớ, đối với Ngu tộc chúng ta mà nói, ký toàn bộ khế ước tác dụng duy nhất chính là vì xé bỏ nó… Toàn bộ lời thề phát ra mục tiêu duy nhất chính là trái với nó… Toàn bộ hứa hẹn, đều là ảo ảnh; toàn bộ lời hứa, đó đều là chuyện cười.”
Đắc ý lấy ra một khối đá quý màu máu hình tim, Đế Thích Sát chỉ vào một đường màu đen chính giữa viên đá quý cười nói: “Hư Vọng Bảo Thạch, đây là một loại bảo vật thần kỳ. Bất cứ lời thề máu nào, bất cứ hồn thệ nào, trừ phi dùng thiên đạo ý chí thế giới bổn nguyên chúng ta thề, nếu không vô luận ở bất cứ một thế giới nào, chỉ cần có một khối Hư Vọng Bảo Thạch, quý tộc Ngu tộc chúng ta sẽ không chịu bất cứ lời thề nào ước thúc.”
Nhún nhún vai, Đế Thích Sát đem Hư Vọng Bảo Thạch thật cẩn thận thu lại: “Đây là bảo bối khó được, là đại nhân sau lưng ta bởi vì ta thành công xông qua Nhật Nguyệt đại kiếp nạn, cho nên mới ban cho ta một khối… Cho nên, ta hiện tại căn bản không cần lo lắng lời thề máu đánh cuộc đạt thành với nhân tộc.”
Chỉ chỉ Yên Diệt Thần Trận, Đế Thích Sát đắc ý cười nói: “Ta trái với lời thề, ta ngầm hạ độc thủ đối với đám đại nhân vật nhân tộc, nhưng bọn hắn có thể làm gì được ta? Lời thề không thể ước thúc ta, đám nhân tộc ngu xuẩn đó cũng không gây thương tổn được một sợi lông của ta.”
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Đế Thích Sát hướng Yên Diệt Thần Trận vươn hai tay: “Ta chinh phục Bàn Cổ thế giới, phần công lao này, sẽ làm ta trở thành một ‘Đại quân’ thực quyền, mà không phải một tuần tra sứ giả chỉ có danh hão.”
“Con trai thân yêu của ta. Con gái thân yêu của ta, phụ thân tôn kính của các con, sẽ cho các con một phần tiền đồ sáng sủa.” Đế Thích Sát rất dịu dàng cười, trong nụ cười tràn ngập tình thương nhân từ của cha.
“Ngài có con trai cùng con gái?” Xi Vưu rất kinh ngạc nhìn Đế Thích Sát.
Trầm mặc chốc lát, Đế Thích Sát ôn hòa cười: “Không sai, ta có hai đứa con đáng yêu, hơn nữa bọn nó là huynh muội song sinh. Hai tiểu bảo bối phi thường đáng yêu, hào quang loá mắt như mẫu thân chúng nó. Hơn nữa huyết mạch cao quý.”
“Ặc…” Đầu óc Xi Vưu có chút thất thần. Lúc trước Đế Thích Sát còn đang rít gào, hắn muốn đòi một cái lẽ phải cho huynh đệ Đế Sát, Đế La, muốn đòi một phần công bằng cho con trai duy nhất của mình, vì thế hắn thậm chí không tiếc hy sinh trăm vạn dị tộc tinh nhuệ.
Như vậy, xin hỏi, hai đứa con hắn dịu dàng thắm thiết nhớ thương như thế, là từ nơi nào toát ra?
Vừa rồi Đế Thích Sát phẫn nộ cùng rít gào đều là tà hỏa từ nơi nào toát ra? Gã này, lời gã này nói, có một câu nào có thể tin tưởng?
Đế Thích Sát nhẹ nhàng cười: “Xi Vưu, ngươi về sau sẽ biết, hai đứa con bảo bối này của ta, bọn nó lai lịch phi phàm, huyết mạch cực kỳ cao quý, mẫu thân bọn nó càng là vô cùng tôn quý. Thật ra ta cho dù xông qua Nhật Nguyệt đại kiếp nạn, nhưng vì ta sinh ra ở Bàn Cổ thế giới, cho nên ta căn bản không có khả năng được phái về Bàn Cổ thế giới đảm nhiệm tuần tra sứ giả.”
“Nhưng…” Đế Thích Sát liếc xéo Xi Vưu một cái: “Bởi vì phu nhân của ta phát huy một chút lực ảnh hưởng nho nhỏ, cho nên ta thuận lợi được cắt cử trở thành tuần tra sứ giả của Bàn Cổ thế giới. Về sau ngươi sẽ biết, ta rốt cuộc có được trợ lực cường đại cỡ nào, mà ngươi lựa chọn đầu nhập vào ta, là lựa chọn sáng suốt cỡ nào.”
Xi Vưu gật gật đầu, ở trong bụng âm thầm mắng một câu —— tiểu bạch kiểm! Không, là lão bạch kiểm!
“Về phần Đế Sát và Đế La, tuy lòng ta đau bởi chúng chết, nhưng… Ta phải thừa nhận, ở đáy lòng ta, bọn nó chết sẽ mang đến lợi ích cho ta lớn hơn nữa.” Đế Thích Sát nhẹ nhàng thở dài: “Hơn nữa, miễn đi rất nhiều phiền toái. Ngươi phải biết, phu nhân của ta, nàng… Phi thường có lực lượng.”
Xi Vưu khô khan nhìn Đế Thích Sát, không dám nói lời nào.
Hắn tự nhận là hắn đã có hiểu biết cực sâu đối với sự vô sỉ không biết xấu hổ của quý tộc Ngu tộc, nhưng hắn hôm nay mới phát hiện, hắn đối với sự vô sỉ của các quý tộc Ngu tộc thật sự là không đủ nhận thức.
Vì phu nhân mới móc nối được có bối cảnh cường đại, có thể hy sinh con đẻ của mình sao? Vậy mà hắn còn luôn mồm rít gào muốn đòi lại công bằng cho Đế Sát cùng Đế La! Tất cả đều là lấy cớ, đều là lấy cớ chết tiệt!
“Hiện tại, chỉ cần một tiếng chú ngữ nhẹ nhàng của ta!” Đế Thích Sát mặt mày hớn hở nhìn Yên Diệt Thần Trận: “Một tiếng chú ngữ, ‘Oành’ một tiếng, tuyệt đại bộ phận trọng thần nhân tộc liền hóa thành tro bụi. Ngươi phải biết rằng, căn cứ tình báo gian tế trong nhân tộc truyền về, hiện tại trong Bàn Hi thế giới đã tụ tập rất nhiều đại nhân vật của nhân tộc, đại nhân vật ngày thường muốn chém gϊếŧ một tên cũng cực kỳ khó khăn.”
“Cảm tạ Bàn Hi, bọn hắn đều là đi vì Bàn Hi. Ha ha, bọn hắn đều muốn từ trên người Bàn Hi đạt được một chút lợi ích.” Nhún nhún vai, Đế Thích Sát cười nói: “Nhưng bọn hắn tuyệt đối sẽ không ngờ được, Bàn Hi chỉ là một cái mồi câu, Bàn Hi thế giới chính là một cái cạm bẫy thật lớn!”
‘Thùng’ một tiếng, cửa lớn của đại điện trong lòng đất bị người ta bạo lực đẩy ra.
Mấy trăm chiến sĩ Ngu tộc khoác giáp trụ màu vàng hoa mỹ, cầm giáo hoàng kim, ăn mặc đẹp như khổng tước chen nhau vào, mười mấy lão nhân Ngu tộc ở dưới đám đông hộ vệ bảo vệ xung quanh sải bước xông vào đại điện.
Một nam tử Ngu tộc thoạt nhìn có vài phần già nua sải bước lao đến trước mặt Đế Thích Sát, tức giận rít gào: “Đế Sát! Ngươi điều động một trăm chiến vương tinh nhuệ nhất của gia tộc đi đâu? Cả thảy một trăm người, bọn họ đã đi đâu?”
Đế Thích Sát nheo mắt, thản nhiên nói: “Ồ, ta phái bọn họ đi chấp hành một cái nhiệm vụ nho nhỏ, làm sao vậy? Các trưởng lão tôn kính?”
Một lão nhân Ngu tộc khác phẫn nộ mở miệng: “Nhiệm vụ nhỏ? Chết tiệt, bọn họ bị nhân tộc bắt sống rồi! Đế Sát, bọn họ bị nhân tộc Nghiêu sơn thành bắt sống! Ngươi phải gánh toàn bộ trách nhiệm cho chuyện này!”
Đế Thích Sát ngả ngớn huýt sáo một tiếng: “Ồ? Bắt sống? Thật sự là một đám phế vật!”