“Thật đáng sợ… Lão oa nhi!” Trên tường thành, Man Man cầm lấy mấy con Lan Hoa Tước, hoảng sợ kinh hô.
Vũ Mục kinh ngạc đứng bật dậy, hai mắt trừng trừng nhìn Thiên Cơ trưởng lão.
“Lão oa nhi, thật ra cũng không nói sai. Bộ dạng trẻ con, nhưng tuổi thì cả đống.” Thái Ti say khướt cười, trong quầng sáng màu xám như nước sau người, một bóng người như quỷ mỵ nhẹ nhàng bay qua, nhất thời một hàn ý đáng sợ lặng yên khuếch tán.
Cả thảy một trăm tên Già tộc tinh nhuệ ngã xuống, mỗi người đều là ngực trúng một chưởng xuất quỷ nhập thần của Thiên Cơ trưởng lão, bị triệt để mài mòn hết sinh cơ. Bọn hắn giáp trụ chắc chắn, thân thể mạnh mẽ, sinh mệnh lực bền bỉ đều không có bất cứ hiệu quả gì, sinh mệnh bọn hắn giống như đóa hoa yếu ớt, bị bàn tay đáng sợ của Thiên Cơ trưởng lão trực tiếp bóp thành phấn.
“Ai tới chiến ta? Ai tới gϊếŧ ta?” Thiên Cơ trưởng lão nheo mắt nhẹ nhàng hỏi Da Ma Sát.
Hắn cách Da Ma Sát chỉ có không đến hai mươi trượng, đối với cao thủ ở cấp độ bọn họ, vẻn vẹn hai mươi trượng và mặt kề mặt lại có gì khác nhau? Khuôn mặt Da Ma Sát trở nên trắng bệch, cũng không biết là vì tức giận hay là buồn bực.
“Nếu không, để người của ta thử xem.” Xi Vưu đầu đội nón sừng trâu, khuôn mặt giấu ở phía dưới giáp mặt thật dày, khí tức quanh thân nội liễm, ngay cả lúc đại điện rơi xuống thân hình cũng không chút sứt mẻ tiến lên một bước, lặng yên hỏi Da Ma Sát.
Như bị ong vò vẽ chích mông một cái, Da Ma Sát nhảy dựng lên, xoay người tức giận nhìn Xi Vưu gằn từng chữ một: “Đây là chiến tranh thuộc về ta! Còn chưa tới lượt ngươi ra tay! Nhớ kỹ, nô ɭệ, cho dù ngươi kế thừa cái tên ‘Xi Vưu’, ngươi cũng chỉ là nô ɭệ.”
Kiêu căng ngẩng đầu, Da Ma Sát lẩm bẩm: “Xi Vưu quân đoàn các ngươi, chẳng qua là một đám nô ɭệ phản bội tộc đàn của mình, cho nên câm miệng cho ta, đừng tự chủ trương. Khi ta cần, mới có cơ hội cho các ngươi phát huy.”
Thân hình Xi Vưu hơi cứng đờ, hắn vô thanh vô tức lui một bước, nhẹ nhàng khoát tay áo. Cả thảy một vạn chiến sĩ khoác trọng giáp, đầu đội nón sừng trâu vô thanh vô tức từ các nơi của đại điện tàn phá đi ra, ở phía sau hắn xếp trận địa hình vuông chỉnh tề.
Cường độ thân thể đạt tới Vu Vương cảnh, ngũ cảm lục thức đã vượt qua phàm tục, có được các loại dị năng đáng sợ.
Cách hơn ngàn dặm, đối thoại giữa Da Ma Sát cùng Xi Vưu cũng bị đám người Cơ Hạo nghe được rành mạch.
Trong lòng Cơ Hạo hơi kinh hãi, ‘Xi Vưu’ cái tên này làm hắn cảm thấy một tia mê hoặc và tò mò, nhưng Tự Văn Mệnh cùng các đế tử nội tình gia tộc hùng hậu kia, sắc mặt ai cũng âm trầm giống như bầu trời mưa rào có sấm chớp.
“Xi Vưu… Con chó điên này, bọn chúng đã bao nhiêu năm chưa được thả ra cắn người rồi? Từ sau khi Xi Vưu đời thứ nhất bị phong ấn.” Tự Văn Mệnh lẩm bẩm: “Dựa theo bí mật thượng cổ lưu truyền tới nay, năm đó Hiên Viên thánh hoàng cũng liên tục thất bại ở dưới tay hắn!”
Hoa Tư Liệt ở một bên thấp giọng lẩm bẩm: “Nếu không phải thượng cổ thiên đình phái viện binh…”
Liệt Sơn Kháng nghiến răng từ trong kẽ răng nặn ra một câu: “Nhưng thượng cổ thiên đình ở sau một trận chiến đó, cổng lớn cũng bị đánh vỡ.”
Cơ Hạo nghe mà thần hồn chấn động, kinh hãi trừng lớn mắt nhìn chằm chằm bóng người cường tráng kia đứng ở trong tàn tích đại điện kim loại vặn vẹo, bên người không ngừng có khói đen ánh lửa phun ra. Chiến tích của ‘Xi Vưu’ kinh người như thế? Xi Vưu đời thứ nhất? Chẳng lẽ danh hiệu ‘Xi Vưu’ này còn có thể kế thừa hay sao?
Mười thanh niên Ngu tộc đồng thời cao giọng niệm tụng chú ngữ, phía sau mỗi người bọn hắn đều có một tòa thần tháp Ngu tộc cao năm sáu trượng lặng yên trào ra.
Trong thần tháp lượng vu tinh khổng lồ ở trong nháy mắt cực ngắn thiêu đốt hết, phóng ra lực lượng khổng lồ rót vào thân thể mười tên tinh anh Ngu tộc. Con mắt dựng thẳng ở mi tâm bọn hắn chợt mở ra, trợn tròn, từng đạo u quang vặn vẹo cấp tốc lưu chuyển ở trong con mắt dựng thẳng của bọn hắn.
Tiếng ‘Bốp bốp’ lặng lẽ vang lên, trong con mắt dựng thẳng ở mi tâm mười thanh niên Ngu tộc phun ra từng đám thần quang giống sao băng, thần quang chảy xiết dâng trào. Vô số sao băng xé rách hư không, ở trong hư không Vẫn Lạc Tuyệt Uyên vốn đã yếu ớt không chịu nổi kéo ra từng cái dấu vết màu đen.
Mười thanh niên Ngu tộc và Da Ma Sát cùng một nguồn gốc, đều là tộc nhân Ngu tộc Ám Nhật nhất mạch.
Ám Nhật lực, đại biểu cho hủy diệt và cắn nuốt, hủy diệt tất cả, cắn nuốt tất cả, mi tâm bọn hắn bắn ra thần quang màu đen húc vỡ hư không, toàn bộ mảnh vỡ hư không đều bị thần quang bọn hắn phóng ra nuốt sạch sẽ, tạo thành phá hủy không thể vãn hồi đối với kết cấu không gian Vẫn Lạc Tuyệt Uyên.
Điểm hội tụ cuối cùng của toàn bộ thần quang đều ở trên thân Thiên Cơ trưởng lão, mấy ngàn mảng thần quang màu đen dạng sao băng đen sì bao vây Thiên Cơ trưởng lão. Một khoảng hư không phạm vi một trượng bên người hắn bị triệt để vỡ nát, thần quang màu đen muốn kéo theo Thiên Cơ trưởng lão cùng nhau phá hủy, đồng loạt nuốt vào.
“Ám Nhật chí cao, ta ca ngợi uy năng vô biên của ngài.” Da Ma Sát giơ hai tay lên cao cao, gương mặt sung huyết lớn tiếng ngâm xướng: “Ở dưới lực lượng chí cao, vĩ đại của ngài, tất cả dân bản xứ ngu xuẩn đều chỉ có thể cúi đầu thuận theo!”
Trong u quang màu đen, Thiên Cơ trưởng lão mặc trường bào màu trắng bắt mắt như thế.
Cơ Hạo thét dài một tiếng, Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên từ đỉnh đầu hắn hiện lên. Thổ nguyên lực hội tụ trên tường thành chiến bảo bị hắn mạnh mẽ rút vào thân thể, Bàn Hi Thần Kính khẽ chấn động, đại địa thổ nguyên lực đầu nhập mặt sau tấm gương nháy mắt phun ra, nhưng phun ra đã là thái dương tinh hỏa tinh thuần mãnh liệt hào quang vạn trượng.
Vô cùng vô tận thái dương tinh hỏa bị Cơ Hạo đưa vào Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, lá cờ phướn vốn dài ba tấc chợt bành trướng đến khoảng một trượng, một quầng sáng chói lóa màu vàng đường kính trăm trượng bao lấy Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, một lực hủy diệt đáng sợ muốn gào thét phun ra.
Đám người Tự Văn Mệnh, Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng cùng lên tiếng cổ vũ ‘bảo bối tốt’!
Thổ Chính Nhất đám tổ linh trưởng lão dân bản xứ thì kinh hãi nhìn Cơ Hạo. Trong lòng bọn họ, phân lượng của Cơ Hạo chợt lại gia tăng mấy lần. Không hề nghi ngờ, Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên là chí bảo, là thánh binh, hơn nữa là chí bảo, thánh binh phẩm chất so với bản mạng thánh binh của bọn họ còn mạnh hơn.
Cơ Hạo đang muốn ra tay, Thiên Cơ trưởng lão nhìn như đã hãm sâu tuyệt cảnh đột nhiên thét dài một tiếng.
Thân thể hắn đang không ngừng cất cao, khí tức hắn đang không ngừng tăng cường, khuôn mặt hắn đang không ngừng sinh trưởng biến hóa, ngắn ngủn vài hơi thở, hắn liền từ bộ dáng một đứa trẻ khoảng mười tuổi, biến thành một thiếu niên thoạt nhìn đại khái mười lăm mười sáu tuổi.
Thiên Cơ La Bàn lơ lửng ở đỉnh đầu Thiên Cơ trưởng lão, u quang trắng xoá bắn ra bốn phía, nơi ánh sáng trắng đi qua, Ám Nhật thần quang do con mắt dựng thẳng ở mi tâm mười tên tinh nhuệ Ngu tộc phun ra đồng loạt hủy diệt. Thiên Cơ trưởng lão thét dài một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái, trong nháy mắt tiếp theo tiếng rú thảm thê lương truyền đến, mười tên tinh nhuệ Ngu tộc đồng loạt ôm trán rú thảm ngã vật xuống đất, vô số máu tươi từ đầu lông mày bọn hắn phun ra, không bao lâu khí tức của bọn hắn đã hoàn toàn tan biến.
Mười con mắt màu đen to bằng nắm tay lơ lửng ở bên người Thiên Cơ trưởng lão, hắn thế mà ở trong nháy mắt vừa rồi đột phá kết giới phòng ngự của Ám Nhật thần tháp, cứng rắn đem con mắt dựng thẳng ở mi tâm mười tên Ngu tộc tinh nhuệ móc ra.
Ngón tay có từng giọt máu tươi nhỏ xuống, thanh âm Thiên Cơ trưởng lão một lần nữa cất cao thêm một âm điệu.
“Bàn Hi thế giới, Thiên Cơ trưởng lão ở đây, ai tới chiến ta? Ai tới gϊếŧ ta?”