Khi Cơ Hạo ở Tĩnh Mật Chi Sâm theo dõi, Thái Ti đang ngây ngốc ngồi ở trên một ụ đất nhỏ ngẩn người.
Chỗ hắn, bốn phương tám hướng là thảo nguyên mênh mông bát ngát, cỏ cao ngang cổ xanh mượt, gió thổi qua cỏ dài múa lên như sóng, quả nhiên là tráng lệ dị thường.
Trên thảo nguyên ngẫu nhiên có cây cối thưa thớt, cũng có độ đồi gò ít dốc, những dòng sông lớn như dải lụa uốn lượn qua, tẩm bổ khí hậu thảo nguyên tốt tươi đến cực điểm, nơi nơi đều là đàn thú bôn tẩu, bầu trời có thể thấy được vô số chim chóc bay múa, đây là một mảnh đất phì nhiêu sinh cơ bừng bừng.
Sau khi lao ra khỏi thông đạo vượt giới, Thái Ti không tìm thấy đám người Cơ Hạo, hai con Thần Hỏa Xà vốn ghé vào trên vai Cơ Hạo, lại rất cổ quái quấn quanh ở trên chân hắn.
Thái Ti và hai con rắn nhỏ mắt to trừng đôi mắt nhỏ trừng mắt nhìn một phen, sau đó hắn từ trong tay áo lấy ra một quyển sách nhỏ da thú chế thành, mở ra trang đầu tiên bắt đầu thấp giọng niệm tụng.
“Thiếu Ti nói, đến nơi xa lạ, trước xem xem xung quanh an toàn hay không? Có vật hung mãnh ta không ứng phó được hay không?”
Hai con Thần Hỏa Xà kêu ‘Xì xì’, thuần thục vô cùng theo thân thể Thái Ti bò lên, ghé vào trên bờ vai hắn thoải mái cuộn thành một cục. Bọn nó nhìn quanh, tò mò đánh giá phong cảnh bốn phía.
Bọn nó đều được Cơ Hạo dưỡng quen rồi, cũng đều biết đám người Thái Ti, từ thông đạo vượt giới đi ra, Cơ Hạo đã không ở trước mắt, như vậy theo Thái Ti cũng là hợp lý. Hai con rắn nhỏ rất an tĩnh, không thêm phiền cho Thái Ti.
Thái Ti thì cầm quyển sách nhỏ nhìn trái nhìn phải một lúc, miệng lẩm bẩm niệm tụng ‘vật hung mãnh không ứng phó được’? Đầu óc hắn đầy tương hồ, không rõ cái gọi là vật hung mãnh không ứng phó được của Thiếu Ti là khái niệm thế nào.
Trầm mặc một lúc, sau đó Thái Ti từ trong tay áo rút ra cốt trượng, niệm tụng một tiếng chú ngữ trầm thấp, cốt trượng hung hăng cắm xuống đất. Một tiếng ‘Ông’ vang lên, không khí trong phạm vi mười mấy dặm bắt đầu dao động quái dị. Từng đợt ánh sáng u ám màu xám hướng bốn phía cấp tốc lóe lên.
Nơi ánh sáng u ám đi qua vô luận cỏ dài, bụi cây, hay là nấm trong cỏ cây…, còn có những dã thú trong bụi cỏ, thậm chí chim bay trên không, toàn bộ sinh linh nháy mắt bị gạt bỏ. Từng dòng khí màu xám không ngừng hướng thân thể Thái Ti chảy tới, tử vong chi lực của vạn vật sau khi bị gϊếŧ chính là thuốc bổ tốt nhất với Thái Ti, bị thân thể hắn nhanh chóng hấp thu.
Lấy thân thể Thái Ti làm trung tâm, một mảng chỗ trống đường kính hơn ba mươi dặm đột ngột khắc ở trên mảng thảo nguyên này.
Trong mảng chỗ trống hình tròn này cỏ cây thành tro, vạn vật tịch diệt, ngay cả thi thể chim chóc thú vật cũng biến thành tro tàn.
Thái Ti chớp mắt, rất mờ mịt hướng bốn phía nhìn quanh. Mấy đàn thú nhỏ bị một đòn này của hắn đánh cho hóa thành tro bụi, những vật nhỏ bị hắn tùy tay có thể diệt đó, hiển nhiên không phải vật gì hung mãnh.
“Không có vật hung mãnh, cho nên dựa theo Thiếu Ti dặn dò, nơi này rất an toàn rồi!” Thái Ti ngây ngô cười ‘ha ha ha’, dùng sức gãi gãi đầu: “Như vậy, điều thứ hai là… Nguồn nước cùng thức ăn?”
“Nguồn nước, nguồn nước, nguồn nước!” Thái Ti lẩm bẩm, ngay phía trước hắn hai ba dặm có một dòng sông nhỏ uốn lượn chảy qua, nhưng khúc sông dài đến mười mấy dặm cũng là tử khí trầm trầm, trên mặt nước che một tầng tử khí u ám. Nhưng theo Thái Ti thấy, đây là nguồn nước.
Về phần nói thức ăn. Thái Ti vừa mới đánh chết nhiều sinh linh như vậy, thân thể hắn hít đầy tử khí, đang chướng bụng ợ no.
“Ta không đói, tạm thời cũng không cần tìm thức ăn. Hơn nữa trong vòng tay Cơ Hạo cho ta, nhiều đồ ăn thức uống như vậy.” Thái Ti giơ cổ tay quơ quơ, trong vòng tay dung lượng lớn Cơ Hạo lựa chọn kỹ càng cho hắn các loại thức ăn cùng tạp vật khác chồng chất như núi, đủ một mình Thái Ti ăn uống hơn trăm năm.
“Điều thứ ba, xác nhận an toàn. Có ăn có uống, đừng chạy loạn khắp nơi, chờ mọi người tới tìm ta?” Thái Ti mở ra quyển sách nhỏ trang thứ ba, rất nghiêm túc niệm tụng chữ bên trên: “Ừm, chờ Cơ Hạo, Thiếu Ti, Man Man bọn họ tới tìm ta.”
Thu hồi vu trượng. Thái Ti đặt mông ngồi ở trên mô đất nhỏ, ngơ ngác nhìn phía trước.
Thái Ti chưa chú ý là, khi một đòn của hắn hủy diệt đám đông sinh linh trong mấy chục dặm, đỉnh đầu hắn có đám mây lôi kiếp màu đen hiện lên. Nhưng sau một đòn của hắn, khí tức toàn thân chợt nội liễm, hắn giống như một cái bóng hư vô ngơ ngác ngồi ở trên sườn núi, không có bất cứ động tĩnh gì, cũng chưa có bất cứ khí tức vu lực gì khuếch tán ra.
Đám mây lôi kiếp do dự hồi lâu ở đỉnh đầu hắn, vài lần tập trung hai con rắn nhỏ nằm úp sấp trên vai Thái Ti.
Nhưng hai con rắn nhỏ lại không nhúc nhích, hơn nữa bọn nó tựa như cũng bị năng lượng kỳ dị nào đó trong cơ thể Thái Ti che phủ, khí tức của bọn nó cũng trở nên cực kỳ nhỏ bé, nhỏ bé đến mức hầu như không thể nhận ra. Đám mây lôi kiếp do dự một khắc đồng hồ, cuối cùng xám xịt tán đi.
Thời gian trôi qua, trong chớp mắt năm ngày thời gian trôi đi. Trong khu đất trống hình tròn Thái Ti tạo thành tử khí tràn ngập, trên thảo nguyên chim bay cá nhảy đều cảm nhận được uy hϊếp đáng sợ do Thái Ti tạo thành, trong năm ngày không có bất cứ chim bay cá nhảy nào có gan tới gần cái vòng này.
“Thật nhàm chán ~” Thái Ti vốn ngồi ở trên mô đất nằm chỏng vó trên đất. Hắn trợn mắt nhìn bầu trời, uể oải hừ hừ: “Cơ Hạo, mập mạp chết tiệt, Phong hầu tử, các ngươi đang làm gì?”
Khí hậu trên thảo nguyên thay đổi liên tục. Khi Thái Ti đang nhàm chán hừ hừ, bầu trời gió mây biến ảo, cả mảng lớn mây mưa hội tụ lại, mưa to tầm tã gào thét đổ xuống, Thái Ti nằm dưới đất trong chớp mắt đã bị giội ướt sũng.
Hắn lại lấy ra quyển sách da thú kia, lật đến vài tờ phía sau.
“Thiếu Ti nói, gặp trời mưa, tìm chỗ tránh mưa… Hang núi tốt nhất, hốc cây cũng phải cẩn thận bị sét đánh?”
Thái Ti đứng dậy, cả người cứng ngắc hướng bốn phía nhìn đi. Bốn phương tám hướng trống trơn, một ngọn núi nhỏ có quy mô cũng không có, thế này bảo hắn đi đâu tìm hang núi? Thậm chí hốc cây cũng khó tìm, phụ cận nơi này đều là lùm cây nhỏ, căn bản không có loại cây to có thể cho Thái Ti ẩn thân.
“Hang núi? Hốc cây? Nói giỡn sao?” Thái Ti mờ mịt, không biết làm sao. Cho tới nay, hắn ăn, mặc ở, đi lại đều là Thiếu Ti hỗ trợ xử lý, rời Thiếu Ti, hắn ngay cả khi nào nên ăn cơm, khi nào nên uống nước cũng có chút hồ đồ.
‘Rẹt rẹt rẹt’, từng đạo cuồng lôi lẫn với tia chớp xẹt qua ở bầu trời, Thái Ti ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, gắt gao nhíu mày.
“Vậy, đi tìm một ngọn núi trước đi! Hương vị bị sét đánh không dễ chịu gì, thật đó.” Có chút sợ sệt nhìn nhìn sấm sét khủng bố trên trời, thân thể Thái Ti đột nhiên trở nên trong suốt, hơn nữa ở cùng lúc trở nên trong suốt, thân thể hắn như bị đè ép, biến thành một cái bóng mông lung trong suốt.
Nơi này không chỉ có một mình hắn biến hóa, ngay cả hai con rắn nhỏ ghé vào trên vai hắn cũng đều hư hóa tương tự.
Hết nhìn đông tới nhìn tây một phen, Thái Ti đem cốt trượng của mình ném lên trời, chờ sau khi cốt trượng rơi xuống đất, hắn xem xét chuẩn phương hướng đầu trượng chỉ, như quỷ mỵ nhẹ nhàng cưỡi một luồng âm phong bay về phía trước.