Thái cổ ma thần, lại được xưng là hồng hoang cổ ma thần.
Bọn họ sinh ở trước khai thiên tích địa, có được lực lượng thần bí nhân loại hiện nay không thể tưởng tượng, mạnh mẽ mà không ai bì nổi, từng hoành hành nhất thời.
Sau khi thiên địa mở, các ma thần này bởi vì các loại nguyên nhân lần lượt ngã xuống, nhưng bọn họ lúc còn sống thực lực quá mức cường hãn, bản thân để lại dấu ấn ở trên thiên địa đại đạo quá mức ngoan cố, bọn họ sau khi ngã xuống dấu ấn tồn tại vẫn giữ lại ở trong minh minh.
Nếu có ai có thể nắm giữ tên thần của bọn họ, có được lực lượng dao động phù hợp với bọn họ, thông qua một số nghi thức thần bí nào đó hướng họ hiến tế, có thể thu hoạch bọn họ tặng lại lực lượng.
Linh hồn, tinh huyết, nhất là linh hồn cùng tinh huyết sinh mệnh thể cao cấp sau khi bị dấu ấn các ma thần đó lưu lại hấp thu, sẽ làm dấu ấn không được đầy đủ của bọn họ bổ sung năng lượng, thậm chí dần dần bổ toàn dấu ấn tồn tại của bọn họ.
Có truyền thuyết, nếu hiến tế linh hồn và tinh huyết đủ số lượng, các ma thần đó trong tương lai sẽ có một ngày nào đó tái hiện nhân gian!
Đã trải qua một lần tai ương ngã xuống, thấm nhuần đại khủng bố giữa sinh tử, từ lĩnh vực minh minh tử vong đó giãy dụa quay về nhân gian này, những ma thần này hẳn có được lực lượng càng thêm mạnh mẽ, càng thêm thần bí không lường được, bọn họ thậm chí có thể đạt tới cảnh giới cực cao nào đó không thể tưởng tượng, bọn họ lúc còn sống cũng không thể phỏng đoán.
Từng đám đông chiến sĩ Già tộc bị vu chú giam cầm, không sức phản kháng rú thảm ngã xuống ở trong tên như mưa; từng đại đội phó binh Ám tộc bị binh khí đồng tộc chém máu tươi văng khắp nơi, bọn họ bị chém máu thịt bay tứ tung, mỗi người giãy dụa ở trên đất lăn lộn gào thét; vô số nô ɭệ tinh quái lăn lộn khắp mặt đất hoảng sợ rống to kêu to, bọn hắn tuyệt vọng khóc rống lên, khàn giọng kêu rên cầu xin tha thứ, sau đó bị vô số trường thương đại kích đâm xuyên qua thân thể.
Từng mảng nô ɭệ bị chém gϊếŧ ngay tại chỗ, Trát Mộc mang theo một mũi trọng kỵ binh lui tới xung phong ở trong đội ngũ nô ɭệ rậm rạp, mấy vạn trọng kỵ mỗi một lần xung phong, đều có hơn mười vạn nô ɭệ không có sức phản kháng đẫm máu ngã xuống đất.
Nghiêu Bá dẫn chiến sĩ tinh nhuệ từ bốn phương tám hướng vây kín, bọn họ cất bước chân chỉnh tề, như con rối chiến đấu lạnh lùng vô tình vung binh khí trên tay, tận tình thu gặt sinh mệnh các nô ɭệ đó.
Từng mảng lớn máu tươi từ trong cơ thể các nô ɭệ sinh mệnh lực tràn đầy kia phun ra, máu bắn tung tóe còn chưa kịp rơi xuống đất, đã bị từng cơn gió xoáy chảy xiết cuốn lên. Từng cơn gió xoáy màu máu đứng sừng sững ở giữa thiên địa, Ti Mệnh lơ lửng ở phía sau Thiếu Ti hít một hơi thật sâu, sau đó vô số cột máu đều hướng trong miệng của hắn chui vào.
“Ta tên Ti Mệnh, chưởng sinh tử, chủ họa phúc, chủ trì lực lượng dịch bệnh, thống lĩnh tất cả âm hồn.” Ti Mệnh vừa cắn nuốt từng ngụm từng ngụm tinh huyết trong cơ thể các nô ɭệ kia phun ra, vừa cúi đầu, thâm trầm nhìn Cơ Hạo: “Nhớ kỹ tên ta, cho dù ta đã ngã xuống, sẽ có một ngày, ngươi có lẽ sẽ cần lực lượng của ta!”
Vô số bóng người mông lung mắt thường mơ hồ có thể thấy được từ trong thi thể các nô ɭệ ngã xuống đất bay lên, Ti Mệnh vui vẻ há mồm hít một hơi thật sâu. Các bóng người mơ hồ bất định đó cũng nhanh chóng dung nhập thân thể hắn.
Thân hình màu xám trắng như hơi nước mỏng manh ngưng tụ thành dần dần rõ ràng, thân thể Ti Mệnh trở nên dày nặng hơn rất nhiều. Trong con ngươi hắn có ánh sáng màu xám trắng mơ hồ lóe lên, nhưng gương mặt hắn vẫn trống rỗng, trừ hốc mắt không có dấu vết ngũ quan, chỉ có một phù văn quái dị vặn vẹo như rắn khắc ở chính giữa gương mặt hắn.
Cơ Hạo ngẩng đầu nhìn Ti Mệnh, hắn và Ti Mệnh hai mắt đối diện, từng luồng lực lượng vô hình ở trong hư không đan xen va chạm.
Trong con ngươi Cơ Hạo hư ảnh đại phủ kia càng thêm sáng ngời, quanh thân hắn thanh quang đại thịnh, dưới chân mơ hồ có một đài sen hiện lên. Nguyên thần Cơ Hạo vững vàng lơ lửng ở trong thần hồn không gian, thiên địa nguyên khí bốn phương tám hướng như thủy triều chảy xiết không ngừng ùa vào.
‘Bá bá bá’ ba tiếng, cạnh nguyên thần Cơ Hạo lại có thêm ba luồng Vũ Dư đạo khí. Vũ Dư đạo khí trong suốt như nước ở trong cơ thể Cơ Hạo xoay tròn một phen, sau khi dính một tia thái dương tinh hỏa lực liền từ màu xanh trong suốt như nước biến thành màu vàng nhạt.
Ti Mệnh thâm trầm nhìn Cơ Hạo, đột nhiên một thanh âm vang lên ở trong đầu Cơ Hạo: “Đứa nhỏ thật may mắn… Nói đi, muốn cái gì!”
Cơ Hạo chỉ chỉ Thiếu Ti, dứt khoát trực tiếp nói: “Tăng lên lực lượng của nàng, dốc hết khả năng ngươi có. Tăng lên lực lượng của nàng.”
Ti Mệnh cười ‘ha ha’ một tiếng, hắn cúi đầu nhìn về phía Thiếu Ti, một đạo thần quang màu trắng từ trong đôi mắt hắn phun ra, như nước lũ rót vào thân thể Thiếu Ti: “Như ngươi mong muốn, những tế phẩm này ta phi thường hài lòng. Ha ha. Ta có thể đem lực lượng nha đầu này tăng lên tới cực hạn nàng hiện tại có thể thừa nhận… Nhưng tế phẩm của ngươi, thì có chút quá nhiều!”
Trong con ngươi hào quang chợt lóe, Ti Mệnh hướng trong thành Nghiêu Sơn nhìn qua: “Ồ? Có một đứa nhỏ nắm giữ sinh tử? Đáng tiếc, đã bị người ta nhìn trúng! Nhưng, còn có một hậu duệ huyết mạch Ôn Thần? Như vậy, hắn cũng là của ta.”
Tựa như khôi phục một ít lực lượng, Ti Mệnh không chờ đợi Trát Mộc dẫn dắt các chiến sĩ Nghiêu Bá lĩnh gϊếŧ đám nô ɭệ kia nữa, hắn dang hai tay, nhẹ nhàng vung xuống phía dưới, các nô ɭệ bị vu chú giam cầm ở tại chỗ, không sức phản kháng kia đồng loạt rên một tiếng, thân thể đột nhiên nổ thành vô số tro bụi màu xám.
Một mảng lớn huyết quang trộn lẫn vô số bóng người mông lung phóng lên cao, bị Ti Mệnh nuốt vào mồm.
Vũ Mục đứng ở trên lầu cửa thành xem náo nhiệt đột nhiên kinh hô một tiếng, thân thể mập mạp chợt lóe đã tới trước mặt Ti Mệnh. Ti Mệnh cao mấy ngàn trượng cúi đầu nheo mắt cẩn thận quan sát Vũ Mục một phen, từ trong cơ thể hắn một chút tinh huyết dinh dính, tối đen như mực đột nhiên bay ra, như tia chớp dung nhập mi tâm Vũ Mục.
Vũ Mục đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu đau một tiếng, vô số khí đen từ lỗ chân lông toàn thân hắn phun ra.
Cơ Hạo chỉ cảm thấy da đầu phát tê một trận, theo bản năng lui về phía sau mấy bước. Đây là một loại phản ứng bản năng trong minh minh, Cơ Hạo tu luyện đại đạo pháp điển Vũ Dư đạo nhân truyền thụ, sau khi thành tựu nguyên thần đại đạo, hắn đã có được một số thần thông năng lực thần bí nào đó.
Nháy mắt khí đen trong cơ thể Vũ Mục phun ra, trái tim Cơ Hạo liền đập loạn một trận, khí huyết trong cơ thể một mảng hỗn loạn, như bị mấy vạn con rắn độc nhất nhìn chằm chằm, lông tóc toàn thân hắn đều dựng thẳng lên —— khí đen này cực kỳ nguy hiểm, nguy hiểm đến mức khiến Cơ Hạo cũng không muốn chạm phải cho dù chỉ một chút.
“Chỗ ta, có một kiện hài cốt thượng cổ Ôn Thần Phiên.” Ti Mệnh nhìn Cơ Hạo thản nhiên nói: “Tặng cho tiểu mập mạp này… Ngươi nợ ta một cái nhân tình, được không?”
“Hài cốt?” Cơ Hạo ngẩng đầu nhìn Ti Mệnh, trầm giọng nói: “Hài cốt đối với chúng ta có ích lợi gì?”
“Có thể tu bổ!” Ti Mệnh cười cực kỳ tà dị, trong con ngươi hào quang màu xám trắng đại thịnh: “Nhưng cần lượng máu thịt cùng kịch độc khổng lồ cho hắn cắn nuốt, hắn có thể tự tu bổ hoàn toàn. Ngươi không phải một người thiện lương, tiểu gia hỏa, ngươi có thể vì lực lượng đồng bạn mình hiến tế nhiều sinh linh như vậy, Ôn Thần Phiên này rất thích hợp ngươi!”
Ti Mệnh cười ‘ha ha’ vài tiếng, một ánh sáng trắng từ trong cơ thể hắn phun ra, một lá cờ phướn tàn phá toàn thân xám trắng, bên trên viết rậm rạp vô số phù văn màu đen xen lẫn trong ánh sáng trắng, nhanh chóng nhập vào thân thể Vũ Mục.
Thiếu Ti và Vũ Mục đồng thời kêu rên thành tiếng, khí tức bọn họ đột nhiên tăng mạnh từng đoạn, ở trên làn da bọn họ không ngừng có thần văn màu đen trào ra.
“Nhân tiện, ta giúp bọn hắn chiết xuất một phen huyết mạch cổ thần linh trong cơ thể bọn họ đi.” Ti Mệnh bừng bừng hứng thú cười: “Như vậy, bọn họ sẽ là hậu duệ thần linh thuần túy.”
Cơ Hạo im lặng không nói, mặc cho Ti Mệnh làm.