Trong đại điện im lặng, không có ai hé răng, không có ai nói chuyện, từ Đế trở xuống, mọi người đều vẻ mặt quỷ dị nhìn Cơ Hạo.
Không có ai ngờ được, Cơ Hạo sẽ cho ra đáp án như vậy.
Vô Chi Kỳ và tộc nhân hắn đức hạnh thế nào, người ở đây đều rõ ràng.
Nghiêu Sơn thành của Cơ Hạo bị đại quân dị tộc đánh bất ngờ, đám con Vô Chi Kỳ mang theo đại quân đi ngang qua, không cháy nhà hôi của đã là lương tâm bộc phát rồi. Muốn nói con Vô Chi Kỳ sẽ giúp đỡ, từ trên tay dị tộc cứu Nghiêu Sơn thành…
Hắc hắc, ngươi nói giỡn à? Lời này dù là cầm đi lừa quỷ, quỷ cũng không tin đâu!
Vô Chi Kỳ há há mồm, chỉ vào Cơ Hạo, hắn muốn nói chút gì đó, nhưng cẩn thận cân nhắc một phen, hắn đột nhiên có chút do dự, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Cộng Công Vô Ưu. Hắn muốn từ chỗ Cộng Công Vô Ưu cho bản thân chút đề nghị.
Đế Thuấn cổ quái nhìn Cơ Hạo một cái, suy nghĩ một phen, sau đó lắc đầu không lên tiếng.
Giống với các bá hậu trong đại điện, Đế Thuấn biết trong lời Cơ Hạo nói nội dung không thật quá nhiều. Ví dụ như nói, Ngọc Long Hà Bá và các con của Vô Chi Kỳ thống lĩnh thuỷ quân sông Hoài, sao lại đi ngang qua Nghiêu Sơn thành?
Nghiêu Bá lĩnh là lãnh địa tư nhân của Cơ Hạo, dù là tư binh của Đế Thuấn cũng không có quyền vô duyên vô cớ quá cảnh.
Thuỷ quân sông Hoài muốn quá cảnh Nghiêu Sơn lĩnh, phải có cái cớ chính thức, có dụ lệnh ý kiến phúc đáp của Đế Thuấn, sau đó do Vô Chi Kỳ thông báo Cơ Hạo, sau khi Cơ Hạo tiến hành văn bản trả lời, thuỷ quân sông Hoài mới có thể đi vào Nghiêu Sơn lĩnh, mới có thể mượn đường đi ngang qua.
Cơ Hạo nói các con của Vô Chi Kỳ ‘Thấy việc nghĩa thì làm’, nhìn thấy dị tộc công thành, liền dũng mãnh ra tay giúp đỡ, rơi vào kết cục toàn quân bị diệt, nghe lời này, từng chữ đều như trên trăm cái tát, đánh cho mặt Vô Chi Kỳ vang lên ‘Bốp bốp’.
Cao Đào nghiêm trang nói: “Đại quân dị tộc công thành? Thi thể bọn hắn đâu? Chẳng lẽ chỉ có năm cái này sao?”
Cơ Hạo giang hai tay, nghiêm trang tương tự nói: “Năm thi thể này, là cường giả dị tộc ám sát ta lưu lại; về phần đại quân dị tộc công thành sao… Ta thấy các con của Vô Chi Kỳ đại nhân bị gϊếŧ, bi phẫn muốn chết, đem thi thể bọn hắn cho sói hoang ăn hết.”
Trong đại điện lại một mảng tĩnh mịch.
Cao Đào nhìn nhìn Cơ Hạo, lại nhìn nhìn Vô Chi Kỳ, khuôn mặt đen vặn vẹo một trận, có chút hỗn độn hỏi: “Như vậy, xác chết Ngọc Long Hà Bá cùng các con Vô Chi Kỳ ở đâu?”
Cơ Hạo cười cười, vung tay áo lên, xác chết Ngọc Long Hà Bá và ba mươi sáu con trai của Vô Chi Kỳ xuất hiện chỉnh tề ở trong đại điện, xuất hiện cùng bọn họ, còn có thanh trường kiếm Bà La Tư đã dùng kia.
Các con của Vô Chi Kỳ bị Thiên Địa Đại Trận vây khốn, đều là Cơ Hạo tự tay dùng thanh kiếm này, ở chỗ yếu hại của bọn hắn để lại vết thương đủ rõ ràng.
Cao Đào đi đến cạnh xác chết, cầm lên thanh trường kiếm bắt mắt đó, ở trên thi thể Ngọc Long Hà Bá cùng các con của Vô Chi Kỳ khoa tay múa chân một phen, đột nhiên hỏi: “Những người này, đều chết bởi cùng một thanh kiếm?”
Cơ Hạo cười, trong nụ cười mang theo một tia vô sỉ: “Thật nhiều người Ngu tộc, bọn hắn đều sử dụng trường kiếm giống nhau như đúc, kiếm khác đều bị hủy diệt rồi, đây là một thanh chứng cớ ta cố ý lưu lại.”
Vô Chi Kỳ rốt cuộc không kiềm chế được, hắn ở một bên điên cuồng rít gào: “Buồn cười, binh khí bọn dị tộc chắc chắn vô cùng. Trên chiến trường chẳng lẽ chỉ để lại một thứ hay sao? Cơ Hạo, ngươi thực cho rằng chuyện ma quỷ của ngươi có thể giấu được các bá hậu ở đây?”
Cơ Hạo mỉm cười nhìn Vô Chi Kỳ một cái, đột nhiên vung tay phải, một đạo Vũ Dư tiên quang hất ra. Một đạo tiên quang mềm dẻo, mỏng nhọn, trong suốt như nước bao lấy trường kiếm trong tay Cao Đào nhẹ nhàng cuốn. Chợt nghe thấy tiếng ‘Kẽo kẹt…’ không dứt bên tai, trên trường kiếm Bà La Tư dùng phù văn lấy hàng vạn để tính rậm rạp sáng lên, nhưng Cơ Hạo ở trong Vũ Dư tiên quang dung nhập một chút lực lượng Sơn Xuyên Ấn, thanh trường kiếm này sau khi phát ra một trận rêи ɾỉ, nhất thời bị vặn thành phấn.
Trong một hơi thở ngắn ngủn, một thanh kiếm phù văn sắc bén tuyệt phẩm đã bị hoàn toàn phá hủy.
Cơ Hạo mỉm cười nhìn Vô Chi Kỳ: “Vô Chi Kỳ, ngươi nói ta kể là chuyện ma quỷ, như vậy có thể xin ngài nói cho ta biết, chân tướng sự tình thế nào hay không?”
Cơ Hạo nghiêng người, hai tay hướng các bá hậu, các trọng thần nhân tộc nghe tin chạy tới trong đại điện vạch một cái, phóng lớn thanh âm nói: “Còn xin Vô Chi Kỳ đại nhân nói cho ta biết, tiền căn hậu quả sự tình là gì? Chân tướng sự tình rốt cuộc là cái gì?”
Cơ Hạo lại chỉ chỉ Cao Đào, chỉ chỉ Đế Thuấn: “Vô Chi Kỳ, mời ngươi nói cho Đế Thuấn, nói cho Cao Đào đại nhân, nếu con ngươi, còn có Ngọc Long Hà Bá, không phải tác chiến với đại quân dị tộc anh dũng hy sinh… Bọn họ rốt cuộc là chết như thế nào? Là ta gϊếŧ bọn họ? Ừm? Ta ở lãnh địa của ta Nghiêu Sơn thành, gϊếŧ bọn họ?”
Đôi mắt Vô Chi Kỳ dâng trào huyết quang, hắn tức giận nhảy lên muốn chửi ầm lên, nhưng vô số huyền băng màu đen từ trên bàn chân hắn phun ra, nhanh chóng theo thân thể hắn lan tràn lên, trong chớp mắt đã đem hắn phong ấn ở trong khối băng thật dày.
Trong huyền băng màu đen trong suốt từng phù văn hàn khí âm u lóe lên, một cỗ nhâm thủy khí tức đáng sợ quay cuồng mãnh liệt. Cơ Hạo chợt nhìn về phía hai nam tử mặc áo choàng màu đen, mặt cũng bao phủ ở dưới bóng đen phía sau Cộng Công Vô Ưu.
Cộng Công Vô Ưu nhẹ nhàng thở dài một hơi, đứng dậy ôn hòa nói: “Thì ra tiền căn hậu quả sự tình là như thế. Ta đã nói, Vô Chi Kỳ là bi thống quá độ, cho nên có chút phát rồ, chạy tới nơi này nói hươu nói vượn là Nghiêu Bá gϊếŧ con hắn cùng Ngọc Long Hà Bá.”
Mỉm cười, Cộng Công Vô Ưu ôn hòa hướng Cơ Hạo gật đầu ra hiệu: “Thì ra mọi người là kề vai chiến đấu, tiêu diệt một mũi đại quân dị tộc, Vô Chi Kỳ quả thật là bi thống quá độ, cho nên nhìn hoa mắt, thiếu chút nữa đem chuyện tốt biến thành chuyện xấu.”
Mang theo một tia bi thương, Cộng Công Vô Ưu hướng Đế Thuấn hạ thấp người hành một lễ: “Đế Thuấn, Nghiêu Bá và đại quân dưới trướng Vô Chi Kỳ đồng lòng hợp sức, tiêu diệt một mũi đại quân dị tộc, phá hủy kế hoạch bọn hắn nhiễu loạn nơi tim gan nhân tộc ta, đây là chuyện tốt, đáng giá ngợi khen.”
Đế Thuấn khẽ gật đầu, hắn cười hỏi Cơ Hạo: “Đại quân dị tộc kia bị các ngươi tiêu diệt hết, bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu người?”
Khóe miệng Cơ Hạo hơi cong lên. Hắn nhìn Cộng Công Vô Ưu, thâm trầm nói: “Chi đại quân dị tộc thiếu chút nữa công phá Nghiêu Sơn thành, khiến Ngọc Long Hà Bá và nhiều con trai bảo bối như vậy của Vô Chi Kỳ đại nhân toàn quân bị diệt, nhân số không nhiều lắm, vẻn vẹn… Ngàn người mà thôi.”
Ngữ khí Cơ Hạo chợt trở nên lạnh như băng: “Nghiêu Sơn lãnh địa ta mới xây dựng, con dân thưa thớt, quân lực không nhiều, phòng thành tàn phá, vẻn vẹn quân đội dị tộc ngàn người, đã thiếu chút nữa công phá thành ta ở, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng thuỷ quân sông Hoài dưới trướng Vô Chi Kỳ đại nhân ức vạn thủy tộc, trăm vạn tinh nhuệ, thế mà bị vẻn vẹn ngàn dị tộc đánh cho hóa thành tro bụi, cái gọi là ngợi khen thì thôi đi!”
Tay áo vung lên, Cơ Hạo chợt biến sắc. Hắn nhìn Cộng Công Vô Ưu sắc mặt cứng ngắc cười lạnh nói: “Còn chưa đủ mất mặt? Ngợi khen? Nhiều người như vậy bị vẻn vẹn ngàn dị tộc tiêu diệt hết, còn muốn ngợi khen?”
Vô Chi Kỳ trong huyền băng phong ấn tức giận đến lớn tiếng gào rống, khuôn mặt Cộng Công Vô Ưu biến thành một mảng đen sì. Hắn chỉ vào Cơ Hạo, toàn thân run rẩy hồi lâu, cuối cùng mạnh mẽ nặn ra một nụ cười: “Nghiêu Bá nói đúng… Cực đúng… Vô Chi Kỳ có tội không có công, không thể ngợi khen!”
Trong đại điện một lần nữa lặng ngắt như tờ, Cơ Hạo đây là hung hăng chơi Cộng Công Vô Ưu và toàn bộ Cộng Công thị một vố?