Cao Đào chợt biến sắc, hắn phụ trách bảo vệ pháp luật và kỷ luật nhân tộc, Vô Chi Kỳ không để ý mệnh lệnh của Đế Thuấn, ngang nhiên ở đại điện thảo luận chính sự tập kích Cơ Hạo, nói nhẹ một chút, hắn bất kính nhân vương; nói nặng một chút, Vô Chi Kỳ là đang đảo điên pháp luật và kỷ luật quy tắc cả nhân tộc.
“Lớn mật!” Trong tay Cao Đào có thêm một khối ấn tỳ hình vuông tối như mực, một cỗ khí tức sát khí lạnh lẽo nghiêm túc từ trên cao hạ xuống, hóa thành những sợi xích màu đen mắt thường có thể thấy được hướng Vô Chi Kỳ quấn quanh tới.
Vô Chi Kỳ kêu chói tai, không quan tâm vẫn một bàn tay hướng Cơ Hạo xé xuống. Lấy lực lượng của hắn, cho dù Cơ Hạo nay thực lực đột nhiên tăng mạnh, vẫn sẽ bị một chưởng của Vô Chi Kỳ đập thành mảnh vỡ.
“Lớn mật!” Tự Văn Mệnh hét giận dữ một tiếng, Cao Đào ra tay, nhưng đã không kịp ngăn cản Vô Chi Kỳ, dù sao lão thủy yêu này tốc độ quá nhanh. Cơ Hạ đang bị một quyền vừa rồi đánh cho lảo đảo lui về phía sau, cũng không kịp cứu viện Cơ Hạo, hiện tại bên cạnh Cơ Hạo chỉ có một mình Tự Văn Mệnh có thể ra tay.
Một tiếng kiếm ngân lên, trọng kiếm Tự Văn Mệnh đeo ở sau người xuất khiếu, một đạo kiếm quang vàng chói sáng lên, một kiếm của Tự Văn Mệnh hướng cổ tay Vô Chi Kỳ cắt tới.
“Tự Văn Mệnh tiểu nhi, cút ngay!” Vô Chi Kỳ khinh thường nhìn quét Tự Văn Mệnh một cái, một ngón tay búng mạnh ra, trường kiếm trong tay Tự Văn Mệnh ‘keng’ một tiếng nổ thành vô số mảnh vỡ, Tự Văn Mệnh hộc ngụm máu to, bị một đầu ngón tay của Vô Chi Kỳ đánh bay ra ngoài.
Vô Chi Kỳ hữu chưởng như núi, tiếp tục hướng vào đầu Cơ Hạo vỗ xuống.
Áp lực cực lớn làm Cơ Hạo không thở nổi, tâm cảnh hắn chợt một mảng lạnh lùng, một luồng Vũ Dư đạo khí rót hết vào Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, hai tay hắn nắm chặt lá cờ phướn sáu thước, một mảng ánh lửa to lớn ở trong cờ phướn quay cuồng bất định muốn phun ra.
“Vô Chi Kỳ cả gan!” Một tiếng rít gào tức giận đột ngột từ ngoài đại điện truyền đến: “Con rể của ta, ngươi cũng dám xuống tay với nó?”
Một mảng ánh lửa như tia chớp chợt từ ngoài đại điện thuấn di tiến vào, ánh lửa ở bên người Cơ Hạo nổ tung, Chúc Dung thị từ trong ánh lửa lao ra, một thanh trường kích rồng cuộn tràn đầy màu sắc kéo theo tiếng long ngâm trầm thấp, hung hăng hướng hữu chưởng của Vô Chi Kỳ đâm tới.
Vô Chi Kỳ bị dọa vội vàng thu tay. Tự Văn Mệnh chỉ là thực lực Vu Vương đỉnh phong, hắn có thể hoàn toàn không để vào mắt, một đầu ngón tay có thể đem hắn đánh bay. Nhưng thực lực Chúc Dung thị xa ở trên Vô Chi Kỳ, hắn nào dám đón đỡ một đòn này của Chúc Dung thị?
Bàn tay vội lui, Vô Chi Kỳ bạo lui về phía sau, sợi xích màu đen Cao Đào phóng thích như vô số cự mãng hung hăng quấn quanh ở trên thân Vô Chi Kỳ. Áp lực nặng nề khiến động tác của Vô Chi Kỳ chợt cứng ngắc. Cơ Hạo hít một hơi thật sâu, Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên hung hăng vẫy lên một cái.
Một mảng lớn thái dương tinh hỏa dinh dính đột ngột sinh ra, nháy mắt đem Vô Chi Kỳ bao bọc ở trong.
Chợt nghe một tiếng rú thảm, bộ lông trên thân Vô Chi Kỳ ‘Xẹt’ một cái bị đốt thành một làn khói, Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên uy lực cực lớn, thái dương tinh hỏa dinh dính theo lỗ chân lông quanh thân Vô Chi Kỳ hướng thân thể hắn thấm vào, mắt thấy da thịt hắn bị mạnh mẽ thiêu hủy một tầng.
“Nhãi con!” Vô Chi Kỳ đau đến mức khàn giọng kêu rên. Sinh mệnh lực hắn dị thường mạnh mẽ, da thịt bị thiêu hủy một tầng, nhưng trong một hơi thở da thịt lại lần nữa sinh ra. Da thịt không ngừng bị thiêu hủy, lại không ngừng trọng sinh, loại đau đớn đó khiến Vô Chi Kỳ thiếu chút nữa điên mất.
“Đủ rồi! Đều thu tay lại!” Đế Thuấn nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Nghiêu Bá, thu tay lại đi, ngươi thật muốn thiêu chết hắn hay sao?”
Cơ Hạo nắm tay thật chặt, do dự một phen. Thiêu chết Vô Chi Kỳ, ‘đề nghị’ này quá có sức dụ – hoặc!
Là nghe lời Đế Thuấn thu tay lại, hay là ‘dựa theo Đế Thuấn đề nghị’, trực tiếp đốt chết Vô Chi Kỳ nhỉ?
Tự Văn Mệnh ho ra máu sải bước đi tới, vỗ bả vai Cơ Hạo một cái thật mạnh: “Thu tay lại!”
Hít sâu một hơi, Cơ Hạo vẫy Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên một cái, một mảng ánh lửa màu vàng to lớn như giao long lao về Thái Dương Phiên, ánh lửa trên người Vô Chi Kỳ tiêu tán, hắn kêu rên một tiếng nặng nề ngã xuống đất.
Thở phì phò từng ngụm từng ngụm, Vô Chi Kỳ bị đốt tới mức da tróc thịt bong, toàn thân nhiều chỗ cũng đã lộ ra xương nhe răng trợn mắt đứng dậy, hướng tới Cơ Hạo liên tục gật đầu cười lạnh: “Tốt, tốt, tốt. Nghiêu Bá Cơ Hạo, lão tử nhớ ngươi rồi đó! Ngươi chờ đấy!”
Cơ Hạo nhìn Vô Chi Kỳ, sát ý trong lòng mãnh liệt, lạnh lùng tương tự nói: “Tốt, ta chờ ngươi!”
Cơ Hạo đã hận Vô Chi Kỳ triệt để. Thằng cha này cấu kết Bà La Tư nửa đường chặn gϊếŧ mình còn chưa tính, hắn lại còn điều động thuỷ quân sông Hoài, phái Ngọc Long Hà Bá phát động nước lũ tập kích lãnh địa của mình.
Nếu không phải mình chịu tiêu tiền, mời thần nhân thiên đình xây dựng Thiên Địa Đại Trận, đem toàn bộ lãnh địa đều bảo vệ, một trận nước lớn của Ngọc Long Hà Bá, đủ để đem trên ức con dân trong lãnh địa của hắn làm chết đuối hết. Nếu không phải Nghiêu Sơn thành lực phòng ngự kinh người, Vô Chi Kỳ phái ra ba mươi sáu vị Vu Đế liên thủ vây công, Nghiêu Sơn thành bị phá mà nói, kết cục của Thiếu Ti, Thái Ti, Vũ Mục, Phong Hành có thể tưởng tượng.
Càng không cần nói đệ tử hai mạch Vu Điện cùng đàn tràng mình mấy năm tâm huyết, thật không dễ gì tích góp, đó đều là hạt giống tu luyện lựa chọn kỹ càng từ trong trên ức con dân, thành viên tổ chức căn cơ tương lai của mình!
Thù hận giữa hai người, là không có đường sống hóa giải.
Cơ Hạo hạ quyết tâm, chờ sau lần triều kiến này, mình cần chủ động nghĩ cách, cho dù dùng các loại thủ đoạn vô sỉ không biết xấu hổ, cũng phải đem Vô Chi Kỳ triệt để chém gϊếŧ.
Một cơn gió lạnh mang theo tiếng sóng mơ hồ truyền đến, Cộng Công Vô Ưu mang theo mấy chục tên thủ hạ khoác áo bào đen sải bước xông vào đại điện thảo luận chính sự.
“Đế Thuấn, nghe nói có người tàn sát cấp dưới của Cộng Công thị ta? Vô Chi Kỳ, là ai đem ngươi làm bị thương như vậy? Rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy? Ngươi yên tâm, ta nhất định làm chủ cho ngươi!” Cộng Công Vô Ưu vừa mới đi vào đại điện, đã giận dữ rống to.
“Tiểu gia hỏa, nơi này không có phần ngươi nói chuyện!” Thân thể Chúc Dung thị dao động một phen, hắn nhìn Cộng Công Vô Ưu lạnh lùng nói: “Sao, muốn ỷ thế hϊếp người bao che Vô Chi Kỳ sao?”
Cộng Công Vô Ưu ngạo nghễ ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thân hình Chúc Dung thị có chút dao động, cười lạnh nói: “Đại tế tửu, ngươi đã quay về Nam Hoang, thì an tâm đi đi, để lại một đạo phân thân ở đây, là hù dọa ai thế?”
Một thanh âm già nua khàn khàn từ ngoài đại điện truyền đến: “Một đạo phân thân của đại tế tửu không dọa được ngươi đứa nhỏ này, ta lão gia hỏa này đủ phân lượng không? Cơ Hạo là nam nhân của quan môn tiểu đệ tử của ta, ai dám bắt nạt hắn, là muốn đứng ở trên đầu Chúc Long bộ ta ỉa đái sao?”
Chúc Long Quỹ chống một cây vu trượng rắn độc quay quanh, ở dưới mấy chục vu tế áo bào đen, che mặt vây quanh, chậm rãi đi đến. Hắn vừa đi, vừa nhẹ nhàng ho khan: “Lão gia hỏa còn có một hơi, hắc, hắc, hắc, tiểu gia hỏa Cộng Công thị, muốn bắt nạt người Chúc Long bộ chúng ta, ngươi còn thiếu chút phân lượng, bảo a cha ngươi tự mình đến còn không sai biệt lắm.”
Cộng Công Vô Ưu nhất thời ngậm miệng, im lặng tìm chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Hắn dám nổi bão với Chúc Dung thị, đó là bởi vì Cộng Công thị, Chúc Dung thị là kẻ thù truyền kiếp, giữa hai bên không có gì để nói.
Nhưng Chúc Long Quỹ lão gia hỏa sống không biết bao nhiêu năm này, hắn thật sự không có can đảm trêu chọc. Nếu ở ngoài Chúc Dung thị, hắn còn trêu chọc cho Cộng Công thị một đối thủ mạnh như vậy, cha hắn Cộng Công thị có thể tự tay bóp chết hắn.
“Chúng ta, nói đạo lý!” Cộng Công Vô Ưu có chút buồn bực nhìn Đế Thuấn: “Đế Thuấn, chúng ta giảng đạo lý đi! Không thể con Vô Chi Kỳ bị gϊếŧ, ngược lại hắn còn bị người ta bắt nạt chứ?”
Đế Thuấn mỉm cười, chậm rãi gật đầu: “Được, chúng ta giảng đạo lý. Cơ Hạo, ngươi có đạo lý gì?”