Vu Thần Kỷ

Chương 524: Kiên thành

Một tiếng rít gào trầm thấp từ sâu trong Thiên Địa Đại Trận truyền đến.

Hư ảnh ba mươi sáu con Bí Hý lưng cõng núi lớn cấp tốc hiện lên ở trong ánh sao bảy màu, đám Bí Hý này cao khoảng nghìn trượng, ngọn núi lớn trên lưng thổ khí quấn quanh, tản mát ra một cảm giác kiên cố dày nặng kiên cường không thể phá hủy.

Ba mươi sáu vị Vu Đế từ trong đại quân kẻ địch lao ra đồng thời ra bổng, đại bổng huyền băng ngưng tụ thành nện mạnh xuống, kết quả đều bị hư ảnh những ngọn núi lớn trên lưng đám Bí Hý cản lại. Chợt nghe một tiếng nổ bùng lên, hư ảnh Bí Hý hơi rung động, huyền băng đại bổng trong tay những Vu Đế kia đồng thời nổ tung, có mười mấy người bàn tay cũng bị đại bổng vỡ vụn chấn cho tràn đầy máu tươi.

“Mai rùa thật cứng!” Một người trong Vu Đế đột kích kinh hô, bọn họ đồng thời hướng hư không chụp một cái, hơi nước cuồn cuộn quay cuồng mà đến, ở trong tay bọn họ cấp tốc ngưng tụ, trong chớp mắt lại là một cây huyền băng đại bổng đen sì nắm ở trong tay.

Trong phủ đệ Nghiêu Bá, xuyên thấu qua trận đồ thấy một màn như vậy Thiếu Ti nhíu mày: “Vô Chi Kỳ?”

Vu Đế đột kích thân khoác trọng giáp, ngay cả mặt mũi cũng bị giáp mặt thật dày che, cho nên không thấy rõ diện mạo bọn họ. Bàn tay bọn họ cũng đều có bảo vệ bàn tay bao bọc, toàn thân một chút da thịt cũng không lộ ra, căn bản không thể xác định thân phận bọn họ.

Nhưng cầm đại bổng do huyền băng ngưng tụ thành, loại chiêu số độc môn này, ở nội bộ cả nhân tộc tựa như chỉ có Vô Chi Kỳ mới am hiểu.

Mà đám thuỷ tộc đến đánh lén, Vô Chi Kỳ là đại yêu Hoài Thủy, bởi vì Cộng Công thị ủng hộ, hắn hiện tại mơ hồ là thân phận Hoài Thủy thuỷ thần. Mà Hoài Thủy ở Trung Lục thế giới là một con sông chính cực kỳ quan trọng, sông nhánh quản lý dưới quyền lấy trăm vạn để tính, muốn nói có ai có thể đủ ở Trung Lục thế giới xuất động nhiều thuỷ tộc như vậy phát động đánh bất ngờ, cũng chỉ có Vô Chi Kỳ có thể làm được.

“Đồ chết tiệt!” Hàm răng trắng của Thiếu Ti cắn cắn môi, đột nhiên lạnh giọng quát: “Thái Ti! Ngươi đang làm gì? Dùng chú thuật lực sát thương lớn nhất, không cần lưu thủ, toàn bộ người ngoài thành, tùy ý gϊếŧ đi!”

Khi đánh bất ngờ bùng nổ, Thái Ti đang ngồi xổm ngoài đại điện phủ đệ Nghiêu Bá, ngơ ngác nhìn hai đàn kiến chém gϊếŧ tranh đấu. Trên thân hắn phủ một tầng khí đen nhàn nhạt, tùy ý dùng chú pháp đem con kiến đang tranh đấu rủa chết.

Ở mi tâm Thái Ti, một thần văn quỷ dị hai màu đen trắng dây dưa lóe lên, mỗi một con kiến bị hắn rủa chết, đều sẽ khiến thần văn này sáng hơn chút, đồng thời khí đen trên người Thái Ti cũng sẽ tự nhiên gia tăng một ít.

Nghe được tiếng Thiếu Ti quát lớn, Thái Ti đột nhiên rùng mình. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Thiên Địa Đại Trận toàn lực phát động, đột nhiên buồn bực kêu la: “A? Có người dám đến đánh chúng ta? Còn đem chúng ta coi là học đồ Vu Điện năm đó, còn có thể tùy ý bắt nạt?”

Tức giận mắng vài câu, đôi mắt Thái Ti đột nhiên biến thành màu đen thuần túy, không có bất cứ hào quang gì. Màu đen như muốn cắn nuốt tất cả thời gian. Hắn lật tay lấy ra một tòa bạch cốt tế đàn, cắn răng đem Đinh Đầu Thất Tiễn Thư đặt ở trên tế đàn, sau đó hoa chân múa tay quay quanh tế đàn hát vang nhảy múa điên cuồng, thân thể như bị ngứa điên run rẩy không ngừng.

Ở phía sau Thái Ti, một hư ảnh khí đen nặng nề từ từ hiện lên, bóng đen mông lung cao tới vạn trượng nhìn Thái Ti một cái thật sâu, sau đó thong thả, như trên đầu treo mấy trăm ngọn núi lớn nặng nề, chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó hướng mấy chục vạn kẻ địch ngoài cửa thành nam đang chen chúc xung phong đến lạnh nhạt nhìn qua.

Thái Ti đột nhiên phun ra một ngụm máu, sau đó lượng lớn tinh thần lực và linh khí trong lòng đất gào thét ùa vào thân thể hắn, hóa thành sương mù đen cuồn cuộn không ngừng rót vào thân thể hư ảnh phía sau hắn.

Thân hình hư ảnh rõ ràng hơn chút, hai tay hắn kết ấn, mười ngón vặn vẹo như rắn, một vu ấn cổ xưa phức tạp bỗng dưng thành hình, sau đó lặng yên điểm một cái —— liền nhìn thấy mấy chục vạn trọng giáp chiến sĩ ngoài cửa thành nam gào thét lao tới đột nhiên thân thể cứng đờ. Khoảng chín phần mười Đại Vu hai chân mềm nhũn không đứng vững, lảo đảo cắm đầu ngã xuống.

Sinh mệnh tinh khí như thủy triều, không ngừng từ trong cơ thể những Đại Vu này tản mạn khắp nơi. Mặc cho bọn hắn cố gắng điều động vu lực như thế nào, lại không cách nào ngăn cản tà lực khủng bố trong minh minh truyền đến, sinh mệnh lực bọn hắn đang nhanh chóng trôi mất. Trong chớp mắt khoảng chín phần mười Đại Vu liền trở nên già nua, ngọn lửa sinh mệnh có thể tắt bất cứ lúc nào.

Tương ứng, Thái Ti ngày thường gió thổi cũng ngã như gà chọi, tinh khí thần của hắn đột nhiên nhảy vọt lên tới một cực hạn, mạch lạc toàn thân ‘Oành oành oành’ không ngừng bị tinh khí khổng lồ đột nhiên ùa vào mạnh mẽ mở ra, càng có vô số vu huyệt được vu lực khổng lồ bổ sung bị mạnh mẽ mở ra.

Ngắn ngủn mấy hơi thở, mấy vạn mạch lạc, trên trăm vạn vu huyệt Thái Ti nắm giữ hoàn thành mở hết, hắn thành kẻ may mắn thứ hai trong phủ đệ Nghiêu Bá kế sau Cơ Hạo đạt tới Đại Vu đỉnh phong!

Bóng đen phía sau Thái Ti cắn nuốt lượng lớn sinh mệnh tinh nguyên, thân hình hắn trở nên hầu như thực chất. Đôi mắt hắn đen sì, giống như đôi mắt Thái Ti không chút hào quang, như muốn cắn nuốt toàn bộ trong thiên địa.

Hắn hướng những kẻ địch cửa thành nam nhìn một cái thật sâu. Một lần này, trong những Vu Vương kia cũng có rất nhiều người sinh mệnh tinh khí bắt đầu điên cuồng trôi đi, mặc cho các Vu Vương đó thúc dục đủ loại vu phù, ngọc phù muốn ngăn cản công kích tà dị, nhưng sinh mệnh tinh khí vẫn đang không ngừng trôi đi, điên cuồng trôi đi.

Thái Ti đột nhiên cắm đầu dập xuống đất, hắn ‘xì xồ xì xồ’ niệm tụng chú ngữ, rút ra một thanh ngọc đao màu đen, tàn nhẫn dị thường đem năm ngón tay tay trái mình cắt xuống, hóa thành năm luồng huyết quang rót vào trong Đinh Đầu Thất Tiễn Thư.

Cổ tay nhoáng lên một cái, năm ngón tay một lần nữa sinh ra, Thái Ti nghiến răng, dứt khoát đem cả cánh tay trái mình chặt ngnag bả vai, cũng hóa thành huyết quang ném vào tế đàn: “Tổ linh phù hộ, đem những kẻ chết tiệt đó xử lý toàn bộ! Nơi này là địa bàn của em rể ta, ai dám động, ta liều mạng với hắn!”

Thái Ti khàn cả giọng thét chói tai, trong đôi mắt tràn ngập điên cuồng.

Đinh Đầu Thất Tiễn Thư chợt hóa thành một cột khí điềm xấu xám xịt phóng lên cao, trong hư không một mảng quang ảnh khó có thể hình dung chợt lóe rồi biến mất, ba mươi sáu vị Vu Đế ngoài Nghiêu Sơn thành đồng thời giơ huyền băng đại bổng, đang muốn hướng hư ảnh Bí Hý thủ hộ đại trận hung hăng nện xuống.

Đột nhiên có ba vị Vu Đế cùng cất tiếng kinh hô, giáp trụ trên thân bọn họ cấp tốc mục nát, phong hoá, như đĩnh sắt ngâm trong axit đặc mấy vạn năm nhanh chóng hóa thành lốm đốm theo gió bay đi. Phía dưới giáp trụ sụp đổ, ba con vượn lớn toàn thân lông rậm màu đen hiện ra thân hình, lông đen của bọn nó cấp tốc héo rũ, tái nhợt, như thời gian đột nhiên nhanh hơn mấy ức lần ở trên thân bọn họ, trong ngắn ngủn vài nhịp thở bọn họ đã trở nên già nua không chịu nổi.

Hít một hơi thật sâu, Vu Đế tinh huyết khổng lồ trong cơ thể ba vị Vu Đế nhanh chóng lưu chuyển toàn thân, lông rậm héo rũ, tái nhợt nhanh chóng nảy sinh, một lần nữa biến thành màu đen, cơ nhục khô quắt cũng một lần nữa khôi phục no đủ.

Nhưng Thái Ti một đao đem một cái chân mình chặt xuống, hung hăng vứt ở trên tế đàn.

Uy lực Đinh Đầu Thất Tiễn Thư tăng vọt, hư ảnh màu đen thật lớn phía sau Thái Ti chỉ tay phải, một luồng khí đen nhập vào Đinh Đầu Thất Tiễn Thư.

Ba vị Vu Đế bị nguyền rủa cùng cất tiếng gào thét, tinh khí trong cơ thể bọn họ giống như nước lũ vỡ đê chảy tuồn tuột, ba người chợt toàn thân vô lực từ trên cao rơi xuống, ngã nặng trịch trên mặt đất.

Vô số sợi xích do ánh sáng bảy màu ngưng tụ gào thét từ trong thành bay ra, đem ba vị Vu Đế trói thật chặt, kéo vào trong thành trấn áp.